Đồng Kiến Tự đặt cô bé xuống, thấy con bé vẻ mặt lo lắng, bồn chồn như   điều gì sai trái.
Anh  đến bên cạnh rút một chiếc khăn ướt, quỳ xuống  mặt con bé, lau sạch lớp nước lựu dính  mặt và tay cô bé.
 
Thiên chột   chỗ tóc giả của bố  nước lựu dính  thành từng lọn.
"Thiên đừng sợ, bố  hề cãi  với chú . Con xem, bố   luôn  ?" Đồng Kiến Tự an ủi cô bé.
 
Anh lau tay và mặt xong cho con, nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô bé, hạ giọng : "Thiên, con  cho bố , con  thực sự là con gái của bố ?"
Thiên chớp mắt,   gì.
Tuy cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng  một nhận thức rõ ràng: nếu   bố của cô bé, thì sẽ  ai quản cô bé nữa.
 
Nếu   bố, cô bé sẽ  đáng thương,  ai chăm sóc.
Vì , cô bé  chịu .
Cảm thấy bàn tay nhỏ đang cố rụt , Đồng Kiến Tự nắm ch/ặt hơn.
"Đừng sợ."
 
"Bố   từ lâu, con   là con ruột của bố."
Giống như    với Phượng Dự từ sớm,   con  , lẽ nào     rõ?
  vẫn chấp nhận đứa trẻ .
 
"Bởi vì bố  từng nghĩ  sẽ  một đứa con đáng yêu như . Bố  b/ệnh  ,   đứa trẻ nào sẵn lòng  con của bố."
"May mắn là thần tiên  đưa Thiên đến bên bố, nên bây giờ bố   con ."
"Thiên chính là con ruột của bố. Bố chắc chắn sẽ  bỏ mặc con."
 
Bàn tay nhỏ trong tay   còn cố rụt  nữa. Cô bé nhích nhích cơ thể nhỏ nhắn, mập mạp của , mở miệng : "Không  thần tiên đưa đến."
Đồng Kiến Tự: "Vậy là Ông già Noel đưa đến ?  Thiên      Ông già Noel ?"
 
Thiên ghé sát , thì thầm bí mật: "Là quả cầu  xa đưa đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-94-3.html.]
Đồng Kiến Tự : "Là quả cầu mà  bay quanh Thiên, và Thiên  đ/ánh nó đúng ?"
 
Thiên mở to mắt, cực kỳ ngạc nhiên: "Sao bố !"
Đồng Kiến Tự đắc ý: "Bố  tất cả  thứ."
"Bố giỏi ?"
"Giỏi!"
 
"Bố còn , Thiên  từng sống bên cạnh  đàn ông đó  đây, đúng ?" Đồng Kiến Tự chỉ tay  phòng nghỉ.
Thiên ngạc nhiên che miệng . Cô bé  hiểu tại     gì mà   phát hiện.
 
" bây giờ Thiên là con của bố,  sống cùng bố, đúng ?"
Thấy con bé suy nghĩ một lát  gật đầu, Đồng Kiến Tự mới yên tâm.
"Thiên  luôn ở bên bố, nếu  bố sẽ ,  đến m/ù cả mắt luôn."
Thiên  suy nghĩ một lát,    chút khó xử,  với : "Vậy bố đừng thích con quá nhé."
 
Đồng Kiến Tự,  vốn chỉ tùy t/iện dỗ dành con, sửng sốt. Anh nhớ đây là  thứ hai   thấy câu . Khi con bé mới đến bên  cũng  từng  như .
Lúc đó   để tâm, nhưng bây giờ  ,  nhận   điều gì đó kỳ lạ.
"Thiên, tại  con   như ?"
 
Anh  hỏi xong câu đó, Tại Dã  lúc bước  khỏi phòng nghỉ,  về phía hai .
"Trợ lý của  sẽ đến ngay, lúc đó cô   thể  chuyện hợp tác với ."
 
Thấy  , nụ  hiền từ của Đồng Kiến Tự lập tức biến thành vẻ ghét bỏ của " kế": 
"Làm phiền Tại Tổng ,  cần  bảo trợ lý đến, Tại Tổng cũng mau chóng về , chúng    gì đáng để bàn bạc hợp tác."
 
"Tại Tổng quản lý một công ty lớn như , rảnh rỗi đến mức  ?"
Tại Dã chỉ tay sang bên : "Ảnh đế Đồng mới là  bận rộn, đạo diễn của các  đang gọi    phim  kìa."