Tô Dật tiếp tục mắng : “Cô đang mang thai! Thai còn định! Nếu cô và đứa bé mệnh hệ gì, chính là hại Thu đoạn tuyệt hương hỏa!”
Sắc mặt Cố Mộc Thần trắng bệch như tờ giấy, cả ngây dại, đang Tô Dật nửa đỡ nửa ôm, gần như kiệt sức, luống cuống tay chân, năng lộn xộn: “… , chị dâu … xin ! thực sự chị…” Anh vội vàng cuồng tại chỗ, suýt chút nữa thì quỳ xuống van xin .
Đường Nghị và Lăng Tu Chi cũng sợ hãi, vội vàng xúm giúp đỡ, bảy tay tám chân cẩn thận đỡ xuống giường bệnh trong phòng suite, căn phòng nhất thời trở nên hỗn loạn.
“Đừng hoảng loạn! Tất cả im lặng!” Tô Dật ép bình tĩnh , nhanh chóng rút ống từ túi áo đeo , đặt đầu dò lạnh ngắt lên bụng của .
Anh tập trung lắng , lông mày nhíu chặt.
Đường Nghị, Lăng Tu Chi, Cố Mộc Thần dám thở mạnh, dán mắt biểu cảm của Tô Dật.
Cố Mộc Thần sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Qua một thời gian dài như một thế kỷ, lông mày nhíu chặt của Tô Dật cuối cùng cũng giãn . Anh bỏ ống xuống, thở phào một dài, “May quá, tim thai vẫn còn, chỉ là…”
Anh cau mày, lúc mới bắt đầu hồn, thấy cau mày hoảng loạn, “Chỉ là ? Đứa bé thế?”
“Em đừng lo, thấy nhịp tim loạn, lẽ do nhiều , cảm xúc của em định thôi, chắc .”
Câu như một lệnh ân xá, Cố Mộc Thần phịch xuống ghế sofa, thở phào một mạnh, Đường Nghị và Lăng Tu Chi cũng rõ ràng nhẹ nhõm.
Tô Dật vẫn yên tâm. “Không ,” dứt khoát , “Phải siêu âm để xác nhận . Chị dâu, em đừng cử động, gọi y tá đẩy xe lăn đến.”
Rất nhanh, y tá đẩy xe lăn đến, rõ ràng tự thể , nhưng lúc trong mắt họ như một con búp bê pha lê dễ vỡ, gần như họ khiêng lên xe lăn.
Tô Dật đích đẩy , Đường Nghị và ba cũng theo sát nút, cả nhóm im lặng đến phòng siêu âm.
Cố Mộc Thần càng cúi gằm mặt xuống, dám , như một đứa trẻ phạm .
Nằm giường siêu âm, chất gel lạnh lẽo thoa lên bụng.
Trong lòng ngừng cầu nguyện, ước gì thể bái khắp các vị thần mà , lúc là một duy tâm kiên định.
Bác sĩ siêu âm là một phụ nữ trung niên giàu kinh nghiệm, cô di chuyển đầu dò, cẩn thận màn hình. Trong phòng yên tĩnh, chỉ tiếng máy móc kêu rè rè khe khẽ.
Đột nhiên, bác sĩ “Ơ” một tiếng, ghé sát màn hình xem kỹ hơn, mặt lộ một nụ : “Ôi, chúc mừng nhé, thấy hai túi thai, phát triển đều cả.”
“Hai túi thai?” nhất thời phản ứng kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-me-ke-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-1035.html.]
Cửa đóng chặt, Tô Dật ngay ngoài tấm rèm, giọng nữ bác sĩ vang lên rõ ràng.
“Cô chắc chắn là hai túi thai?” Giọng Tô Dật chút kích động.
Nữ bác sĩ khẳng định chắc nịch, “Đương nhiên, thể nhầm !”
Giọng Tô Dật đột nhiên vang lên cao: “Tuyệt vời quá! Sinh đôi! Là sinh đôi!”
Anh xoay ngoài, phấn khích với ba bên ngoài: “Đứa bé cả, là sinh đôi!”
Chưa đợi ba lên tiếng, thấy hành lang vang lên vài giọng xa lạ.
“Bác sĩ Tô, phát hiện là sinh đôi ?” Một giọng , “Chúc mừng, chúc mừng, hiếm thấy thật.”
“ , bác sĩ Tô, chúc mừng nhé.”
“Chúc mừng chúc mừng nhé, bác sĩ Tô! Sinh đôi hiếm lắm đó, giỏi thật!”
Tô Dật thấy lời khác gì , còn vui vẻ : “Đồng hỷ đồng hỷ! Haha, lâu lắm mới chuyện vui như .”
Lời của họ khiến trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Làm xong kiểm tra, y tá giúp lau sạch bụng, đỡ dậy.
Tô Dật thể chờ đợi mà , cầm lấy tờ báo cáo xem xét kỹ lưỡng, khóe miệng suýt nữa thì đến mang tai: “Tốt, ! Cả hai đều ! Chị dâu, chuyện thật sự quá !”
đỡ lên xe lăn, đẩy ngoài, nhịn nhỏ giọng hỏi : “Tô Dật, nãy mấy bác sĩ y tá bên ngoài chúc mừng … giải thích gì hết?”
Tô Dật vẻ mặt ngơ ngác, tay đẩy xe lăn cũng dừng: “Giải thích? Giải thích cái gì?”
“Giải thích… đứa bé của chứ!” gần như cạn lời, “Cậu nãy như thế, khác chắc chắn tưởng là bố đứa bé!”
Bước chân Tô Dật khựng , lúc mới hậu tri hậu giác phản ứng , chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hiển nhiên: “Không thể nào chứ? Cả viện ai cũng độc mà! Sao họ nghĩ ? Hơn nữa, sắp chú , còn là chú của hai đứa bé, đây chẳng là đại hỷ sự ? vui vẻ một chút thì ?”
Nhìn vẻ mặt “lý lẽ hùng hồn” đó của , cạn lời nên lời.
Tuy nhiên, diễn biến sự việc chứng minh dự cảm của là đúng.
Tin tức đại bác sĩ Tô mừng ‘sinh đôi’ như mọc cánh, nhanh chóng lan truyền khắp các ngóc ngách bệnh viện.