hồi học cấp ba, bà nội cho rằng con gái học đại học là phí tiền, cho cô thi đại học, ngay cả khi bố ông sẽ chu cấp cho chị họ học đại học, bà nội cũng chịu.
Lúc đó bà : “Con bỏ tiền thì tiền ? Tiền của con nhiều, để dành cho Tuấn Lương và Văn Bách Văn Tùng ? Sao cho con nhỏ Tuấn Đệ chi tiêu? Con gái con đứa học đại học gì, học xong chẳng cũng lấy chồng ?”
Văn Bách và Văn Tùng là con của chú út , Văn Bách năm nay 16 tuổi, lên cấp ba, Văn Tùng 13 tuổi, mới học cấp hai.
Từ khi Văn Tùng hơn một tuổi, bà nội luôn cho thằng bé sang nhà chúng con nuôi, bố vốn dĩ định đồng ý, nhưng kiên quyết chịu, nên mới thôi.
Bà nội cam tâm, hễ cơ hội là nhắc đến chuyện con nuôi, từ lúc nào thì nhắc đến nữa, chắc là bố con trai .
Bố hết lời khuyên nhủ, cuối cùng cũng thuyết phục chị họ học xong cấp ba. đêm kỳ thi đại học, bà nội xé giấy báo thi của cô , là để dập tắt ý nghĩ của cô , bắt cô hoặc là lấy chồng, hoặc là .
Nghe lúc đó chị họ cả đêm, sáng hôm liền về phương Nam việc, suốt sáu năm trời về nhà nào.
Vì chuyện , bác cả ít oán trách bà nội, thím cả càng là gây gổ với bà nội bao nhiêu , mãi đến năm chị họ mới về nhà một chuyến, lúc về còn dẫn theo rể nữa. gặp rể bao giờ, khá , quen chị ở trường học buổi tối.
--- Chương 125: Con nhà họ hàng ---
Thật những năm chị họ về phương Nam, và cô vẫn luôn giữ liên lạc WeChat, lúc cô khó khăn nhất, còn lén chuyển tiền tiêu vặt cho cô , nhưng với ai cả.
Nghe chị họ , khi cô đưa rể về, bà nội cứ lầm bầm cô con gái là đồ tốn tiền, tốn bao nhiêu tiền nuôi đến cấp ba, kết quả một xu tiền thách cưới cũng nhận , còn lợi cho nhà rể.
Nếu thì cho cô ngoài, nếu tìm một nhà nào đó trong làng gần đây mà gả , ít nhất cũng thu mười mấy vạn tiền thách cưới.
Lúc chị họ chuyện với , giọng điệu đầy vẻ sảng khoái, “Con mụ già đó xé giấy báo thi của , nhớ cô cả đời, chính là cố ý kết hôn với cô , gả thật xa, con gái gả chồng là nước hắt ? sẽ hắt cho cô xem!”
, hắt mà còn tạo lợi ích kinh tế ? Nằm mơ ! ủng hộ chị họ.
“Vậy chị nhớ bác cả và thím cả ?” thử đặt vị trí của chị , nếu là cũng sẽ hận bà nội, nhưng thể gặp bố .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-me-ke-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-112.html.]
Cô im lặng, lâu mới : “Nếu sự ngầm cho phép của bố , con mụ già đó dám xé giấy báo thi của , bà thứ quan trọng, bà căn bản cái nào là giấy báo thi.
Bác cả của bao giờ quan tâm đến chuyện thi cử của , thế mà một ngày kỳ thi đại học, lúc ăn cơm đột nhiên hỏi giấy báo thi để ở ?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bảo đừng mất, còn nhỡ hỏng thì thi nữa.
Lúc đó bà nội còn hỏi giấy báo thi là gì, trông như thế nào.
Bố còn cẩn thận cho bà , lúc đó đúng là quá ngốc, hề nghĩ đến việc họ sẽ giở trò đó.”
càng lúc càng thấy lạnh , thể tưởng tượng nếu bố cũng chuyện như bác cả, liệu hận ông đến c.h.ế.t .
Mới chuyện lúc đó còn may mắn, may mà bố kiếm tiền, sẽ để ý chút học phí đó, nhưng thật sự chỉ là chuyện học phí thôi ?
Bố rõ ràng học phí của chị họ do ông chi trả mà, mà họ vẫn cho chị họ học đại học.
Trong lúc bố và bà nội đang trò chuyện, gửi tin nhắn cho chị họ.
: [Chị ơi, hôm nay em về quê , thể ở mấy ngày, năm nay Tết chị về ?]
Hạ Tuấn Đệ: [Em về ? Vốn dĩ định về, nhưng nếu em ở đó thì chị sẽ tranh thủ về hai ngày , lâu gặp em.]
: [Mặt jpg. Em còn gặp rể, chị dẫn về cùng nhé?]
Hạ Tuấn Đệ: [Được thôi, đưa về mắt . Trước đây chị còn đang nghĩ lúc nào gặp em một , vài chuyện với em, chị ngày mai sáng sớm sẽ xuất phát, giữa trưa là thể đến nơi.]
Đặt điện thoại xuống, quanh quẩn trong nhà, phòng bà nội, thấy tủ đặt một bức ảnh chụp chung của bà nội và một bé, liếc mắt một cái nhận đó là em trai cùng cha khác của , Hạ Dật Hiên.
lạnh lùng cầm bức ảnh ngoài, giả vờ tò mò hỏi: “Bà nội ơi, bé là ai ạ? Sao con gặp bao giờ?”