Phương Đông Mai trầm hơn cô nhiều, giọng điệu nghiêm túc mắng cô : “Cậu đầu ăn với mà thể khách sáo một chút ? Dù gì cũng giả vờ một chút chứ, với bao nhiêu , thể nghĩ gì nấy! Muốn gọi món ngon thì cứ âm thầm gọi là , còn cứ !”
Thật nghĩ hai cô cũng lý do, đúng là ai cũng chẳng cần chê ai cả.
Nói xong cô ái ngại với : “Xin nhé, cô nàng tuy học hành giỏi giang nhưng thật chỉ là một mọt sách thôi, giờ sống sót kiểu gì nữa, cũng may là quen cô lâu , quen .”
Phương Đông Mai lấy từ trong túi xách một chiếc ví đựng thẻ LV, đây là Vương dì nhờ chuyển cho , bên trong giấy tờ của .
Lúc mới thời gian tỉ mỉ đánh giá Phương Đông Mai, cô và Vương dì nhiều điểm tương đồng, Vương dì một vẻ ngoài dịu dàng, còn Phương Đông Mai thuộc kiểu mắt to mày đậm, là một cô gái khí, làn da màu lúa mì ánh đèn toát lên vẻ khỏe khoắn.
Mặc dù miệng thì kêu la ăn ‘chùa’, nhưng thực tế hai cô chỉ gọi hai món bình thường với giá cả chăng, điều khiến cảm thấy ngại, thế là gọi thêm mỗi một bát Phật nhảy tường.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Đói c.h.ế.t !” Minh Thành Cương cầm đũa gắp một miếng thịt bò xốt, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ với : “Sáng nay theo bác sĩ Tô liền hai ca phẫu thuật, đến bữa sáng cũng kịp ăn. Cái gã đó đúng là một tên bóc lột!”
“Hai quen thế nào ?” tò mò hỏi.
Phương Đông Mai sang giải thích với : “Cương Tử và là bạn học cấp hai, hồi cấp ba cô còn là bạn cùng bàn với . Hồi đó ở nội trú, cô ở ngoại trú, thường xuyên mang đồ ăn cho .”
Cô dừng một chút tiếp: “Tình hình gia đình cô cũng đấy, lên cấp ba xong là về nhà nữa, kỳ nghỉ đông nghỉ hè đều ở nhà cô .
Chính xác hơn là ở nhà bà ngoại cô .” Nói đến đây, cô chần chừ một chút, liếc Minh Thành Cương.
Minh Thành Cương miệng đầy thức ăn, chút ngập ngừng: “ , hồi đó ở nhà bà ngoại, qua đời khi học tiểu học, bố lấy kế, phụ nữ đó cho học, ông bà ngoại họ sẽ nuôi ăn học, may mà còn ông bà ngoại, nếu thì thể trở thành bác sĩ .”
Khi cô những lời , cứ như đang kể chuyện nhà khác, chút cảm xúc buồn bã nào, vẻ như bà ngoại cô dành cho cô đủ tình yêu thương, chăm sóc cô , khiến cô đến tận bây giờ vẫn giữ một nét ngây thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-me-ke-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-671.html.]
41. “Mộng Mộng, cô , Mai Tử đối với giống như chị em ruột , ban đầu cô cùng đăng ký một trường đại học, nhưng cô cứ nhất định cảnh sát, haizz, nếu thì hai chúng thể cùng việc, chị em cả đời .” Minh Thành Cương chút tiếc nuối.
Phương Đông Mai che mặt: “Là do đăng ký cùng trường đại học với ? Cái trường của bao nhiêu điểm trong lòng tự lượng sức ? Cái đồ học bá như thì thi đậu là thi đậu, thi sáu trăm ba mươi điểm ? Hơn nữa, cái chuyên ngành của học liền tám năm đấy!! sớm, giảm bớt gánh nặng cho .”
--- Chương 751: là thể nghĩ gì nấy
Minh Thành Cương chút lý do, lẩm bẩm nhỏ giọng: “ sớm bảo học hành chăm chỉ, cùng học chung một trường đại học mà.”
Phương Đông Mai liếc cô một cái, với : “Đừng để ý đến cái đồ mọt sách , mấy hôm cô còn với là , trường học tiến sĩ, phòng thí nghiệm là nơi hạnh phúc nhất.
thấy cuộc sống khi của cô rõ ràng , mấy tháng gặp, cô còn béo lên .”
gật đầu: “Hình như là béo lên một chút so với .”
Minh Thành Cương gắp một đũa thịt : “Hai hiểu , là một sinh viên y khoa, tuyệt đối ốm trong thời gian thực tập. Cho nên ăn nhiều một chút, tự nuôi cho khỏe mạnh hơn.”
Hoàng Thiên Di tò mò hỏi: “Tại ? Sinh viên y khoa tự bệnh thì sẽ rớt môn ?”
Minh Thành Cương bĩu môi: “Cũng đến mức đó, chỉ là sẽ một đám đang chờ những kẻ ôn thi nước rút chực lấy vật thí nghiệm thôi!”
Chúng bật . hỏi cô : “Cậu về trường học tiến sĩ, bác sĩ Tô đồng ý ?” cứ cảm thấy thái độ của Tô Dật đối với cô gì đó bình thường.
Minh Thành Cương nhăn mũi càm ràm: “Anh cả ngày ngốc, ghét bỏ lắm, chắc sẽ mừng rỡ khi trường học tiếp chứ.”
“Không đời nào, như mà còn chê ngốc ? Trí thông minh của họ Tô ghê gớm đến mức nào ?” Phương Đông Mai chút bất bình cho cô bạn .