Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:28:03
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không , chắc là việc ngoài một chút.”

“À…”

Lúc Thích Mê gặm giăm bông tự hỏi, bỗng nhiên cảm thấy lưng đang tới gần, cô nhanh chóng xoay lùi về phía .

Nhạc Tây nhảy lên một cái, vẫn duy trì tư thế quan sát về phía cô.

Ngày hôm qua cô cũng lựa chọn khu Thỏ, chỉ bởi vì phận tiến hóa nên bọn họ trực tiếp đưa đến trong khu, chờ ở khách sạn tốc hành.

Đối với những khách sạn tốc hành xây dựng ở ngã ba, chỉ tiến hóa mới ở đó. Thành chủ sử dụng mỹ danh là ‘ưu đãi’, kỳ thật vốn để xem các khu trưởng khu khác nguyện ý , nếu nguyện ý thì sẽ đưa địa bàn của khu, nếu , những ở khách sạn tốc hành đó sẽ chết.

Thích Mê xong, càng thêm cảm thấy lựa chọn khu Thỏ là đúng, những chỉ bỏ mặc bọn họ, thậm chí còn mang lương thực cho họ ăn.

Khó trách vì Tề Tư Vân kiên định ở nơi như .

*

Sau khi ăn uống no nê, bắt đầu dọn dẹp.

Đoàn Thích Mê trong khu Thỏ xem như là hùng mà đối đãi, căn bản cho bọn họ việc, Trịnh Viện Viện giúp đỡ rửa chén cũng đuổi ngoài.

Tề Tư Vân ý định việc, cơm nước xong lập tức lôi kéo Thích Mê đến ven tường xuống: “Tiếp theo cô ý định gì ?”

“Trước hết đang nghĩ cách để gặp Thành chủ.”

Nguyệt

Nhắc đến chuyện Thích Mê vẫn vô cùng lo lắng, cuối cùng cô tổng hợp sức mạnh của trong khu Thỏ, cô khả năng kết hợp cùng bọn họ đánh để giành vị trí đầu bảng.

Tuy rằng hôm nay cô may mắn thắng một , nhưng tổng điểm của khu Thỏ chỉ vài chục điểm.

Trên tổng bảng xếp hạng, khu Hổ và khu Sói đều hơn 800 điểm, nếu khu Thỏ vượt qua, ít nhất đánh thêm vài chục ván nữa. Mà đấu trường mỗi tuần diễn một , thật sự lãng phí thời gian, bọn họ khả năng ở nơi thi đấu.

“Thật cô sốt ruột, cô thể thử trận đối đầu 1V1.”

“Trận đối đầu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-154.html.]

Tề Tư Vân: “Đó là trận đấu mà điểm thấp khiêu chiến với điểm cao, lấy danh nghĩa cá nhân để đối đầu, nếu thắng , điểm và vị trí bảng của hai sẽ đổi với , cho nên gọi là trận đối đầu… Thấy hôm nay cô chiến thắng ở đấu trường nên mới dám với cô, năng lực của cô tồi hẳn là thể thử qua, hiện tại cô thể gửi thư khiêu chiến đến đầu bảng, nếu chiến thắng cô thể lấy hơn tám trăm điểm, đó lập tức thể gặp thành chủ.”

“Ý kiến nha…” Trong lòng Thích Mê vui vẻ. Nếu chiến đấu một , cô nỗ lực hết sức nhất định sẽ thua, điều sẽ khiến việc kéo già trẻ lớn bé trong khu Thỏ leo bảng xếp hạng thành hiện thực.

Cô đang suy nghĩ, khóe mắt thoáng thấy Lãng Dữ từ ngoài sân tới, vội vàng vẫy tay với .

Lãng Dữ dừng , tới: “Sao ?”

“Sủi cảo chị lấy cho em, vẫn còn nóng.”

Thích Mê tủm tỉm kéo áo lông vũ xuống, móc một hộp sủi cảo từ bên trong, vì sợ nguội nên cô vẫn luôn giữ trong quần áo của .

Lãng Dữ nhận lấy, cảm nhận bên ngoài hộp còn lưu ấm của cô, rạng rỡ : “Ừm, cảm ơn.”

Cậu dọn cái ghế nhỏ cách đó xa, đặt hộp sủi cảo lên đùi, ăn nhiệt tình.

Cho dù đồ ăn vô vị đến như thế nào, cũng vô cùng thưởng thức nó.

Sự ấm áp thể lý giải bất tri bất giác hiện lên khóe môi của .

“Chậc chậc chậc, chỉ là ăn sủi cảo thôi , bộ dạng vô dụng của kìa……” Eva bĩu môi tới, bởi vì vẫn luôn sự lạnh lùng của Lãng Dữ ảnh hưởng, nên mỗi khi tóm cơ hội cô lập tức cà khịa hai câu.

Thích Mê cảm thấy buồn , Eva và Lãng Dữ luôn giằng co với như .

Thừa dịp Eva vẫn phàn nàn quá nhiều, Thích Mê chụp bả vai cô , bắt đầu chuyện chính: “Ngày mai sẽ tham gia một trận khiêu chiến, khả năng cô sẽ ở chung với Lãng Dữ nửa ngày, đối xử với cho , đánh đó.”

Sau khi thấy Thích Mê đơn giản giới thiệu về trận đối đầu 1VS1, Eva cái hiểu cái gật gật đầu: “Ý của cô là, nếu cô thể đánh thắng khu Hổ đang đầu bảng thì cô sẽ gặp Thành chủ và lập tức khả năng tìm giấy thông hành rời khỏi thế giới tận thế ?”

Thích Mê gật đầu.

khu Hổ đầu bảng hẳn là lợi hại nhỉ?” Eva vô thức về phía Tề Tư Vân.

Nét mặt Tề Tư Vân trầm trọng, bà gật đầu: “Ừm, dạng tầm thường.”

 

Loading...