Thật sự là quá đắt !
Cô đến bệnh viện quá hai ngày một đêm, mà tốn hơn năm ngàn, nhất là giường bệnh, 200 tệ 12 tiếng, một ngày cần trả đến 400 tệ, bao gồm cả căn phòng 101 cũ kỹ ở tầng , tối hôm qua ngủ một đêm ở đó tốn hơn 400 tệ của cô.
May mắn chính là, loại tiền tệ thông dụng ở thế giới tận thế vẫn là nhân dân tệ.
Xui xẻo chính là, túi xách của Thích Mê so với mặt cô còn sạch sẽ hơn, ở đêm cuối cùng đổi nhiều bộ quần áo như , chỉ mấy tờ tiền lẻ cũng sớm ném nơi nào.
Về phần tiền gửi ngân hàng...
A, đó là cái gì, từng qua.
Thích Mê thuộc về tộc trắng tay một ăn no cả nhà đói bụng, bình thường ở nhà trẻ Xuân Nha sẽ bao trọn một ngày ba bữa của cô, lúc sinh bệnh cũng sẽ chi trả tiền chữa bệnh, hơn nữa với thể chất của cô, cho dù mắc loại bệnh gì thì tốc độ hồi phục đều nhanh hơn con bình thường gấp mấy trăm .
Ví dụ như ngày hôm qua cô nứt xương, hôm nay cũng thể chạy nhảy như bình thường.
Cho nên cô nghĩ tới việc tiết kiệm tiền, ngoại trừ tiền thuê nhà, tiền còn nếu như cô dùng để mua đồ ăn tích trữ thì cơ bản cũng đều ném phòng tập thể thao, việc hơn một năm dư thẻ của cô vẫn là một con .
Cho nên cô nghĩ tới việc tiết kiệm tiền, ngoại trừ tiền thuê nhà, tiền còn nếu như cô dùng để mua đồ ăn tích trữ thì cơ bản cũng đều ném phòng tập thể thao, việc hơn một năm dư thẻ của cô vẫn là một con .
Nhìn khóe miệng cô y tá dần dần buông xuống, Thích Mê ngượng ngùng lấy bàn tay để ở trong túi , đành kiên trì : "Chị gái , thể ký sổ ?"
"Có thể, nhưng mà cô chỉ thời gian ba ngày, ba ngày nếu như giao tiền, tin tức cá nhân của cô sẽ lập tức phát đến trong tay đội bảo an của căn cứ, cô thể sẽ trục xuất khỏi căn cứ bất cứ lúc nào, khi lọt danh sách đen của căn cứ thì sẽ vĩnh viễn thể nào tiến nơi nữa, xin hãy chú ý." Cô y tá câu bao nhiêu mà miệng lưỡi trơn tru đến ngay cả đầu lưỡi cũng vấp nào.
Tách tách, y tá mặt chút đổi giơ di động lên chụp ảnh cho cô.
Thích Mê kịp phản ứng, khuôn mặt vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, tóc tai rối bù in một tấm ảnh.
Sau đó tấm ảnh cùng với hóa đơn khám chữa bệnh của cô, dán lên tấm bảng thông báo của trạm y tá.
Trên tấm bảng đen trắng to như , cũng chỉ một cô bởi vì ký sổ mà dán ở chỗ , ngang qua lúc đều thể thấy, giống như "Tử hình công khai".
Thích Mê hổ đến mức mấy ngón chân đều cắm xuống mặt đất, đang chuẩn rời , ngờ Bành Di Thần còn lớn tiếng hỏi cô một nữa, khiến cô c.h.ế.t ngay tại chỗ. "Cô Thích, cô tiền ạ?"
“...”
Bành Di Thần nhận biểu cảm vi diệu của Thích Mê, vẻ mặt thần bí kéo khóa cặp sách nhỏ , lục lọi tìm xem, từ bên trong lấy năm tờ tiền lớn màu đỏ. Rất hào phóng đưa hết cho cô: “Cô Thích, cho cô ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-200.html.]
Thích Mê ngây nhận lấy: "Em lấy nhiều tiền như ?"
Nguyệt
"Tiền tiêu vặt cha em cho em, em còn kịp dùng, nếu như cô Thích cần dùng thì em tặng cho cô." Bành Di Thần hào phóng .
Thích Mê lúc mới nhớ tới Bành Di Thần là con trai của một doanh nhân địa phương, của cải giàu , lấy năm trăm đồng tiền tiêu vặt đích thực cũng là chuyện gì đáng khiếp sợ.
Thích Mê lúc mới nhớ tới Bành Di Thần là con trai của một doanh nhân địa phương, của cải giàu , lấy năm trăm đồng tiền tiêu vặt đích thực cũng là chuyện gì đáng khiếp sợ.
mà, cô là giáo viên thể lấy tiền của mấy đứa nhỏ đây?
Hơn nữa chừng cũng đủ.
Thích Mê gấp năm tờ tiền, nhét trong túi sách nhỏ của Bành Di Thần: "Đây là tiền của cha em cho em, cô thể nào lấy , đừng lo lắng nhé, cô Thích của em là lợi hại, cô sẽ nhanh thể kiếm tiền trả cho bệnh viện.”
Cô ngoài cửa sổ, cũng may hiện tại tính là quá muộn, tìm một công việc lặt vặt hẳn là thể kiếm tiền ở khách sạn đêm nay.
Thích Mê mang theo mấy đứa nhỏ từ bệnh viện , đang tại chỗ do dự nên về hướng nào, thấy đang vẫy tay với cô.
Diệp Thạch Lục khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái, nhe hai cái răng thỏ nhỏ tủm tỉm chạy tới: "Nói cho cô một tin tức , bài báo cáo đầu tiên của thông qua!"
Thích Mê mỉm : "Chúc mừng ."
" cũng chúc mừng cô đấy!" Diệp Thạch Lục thuận tay tiếp nhận ba cái cặp sách nhỏ trong tay cô. " ở chỗ đợi cô lâu , chúc mừng cô nhanh như khôi phục bình thường, cấp của đang chờ để gặp cô, mau theo thôi!"
Thích Mê động đậy: "Cấp của gặp ?"
" , là nộp bài báo cáo chi tiết lên , cấp của coi trọng năng lực của cô, mời cô trở thành một thành viên của tổ chức tinh lọc chúng !"
“Không cần , còn trông chừng mấy đứa nhỏ, thời gian.” Thích Mê đoạt lấy cặp sách trong tay Diệp Thạch Lục.
Hiện tại Eva và Lãng Dữ đều ở đây, cô cũng yên tâm để cho ba đứa nhỏ ở nơi căn cứ xa lạ .
Diệp Thạch Lục giống như quyết tâm lôi kéo cô nhập bọn. Lại đoạt cặp sách: "Cái thì cô cứ yên tâm, căn cứ của chúng an , cũng nhà trẻ đấy, cô, cô cứ suy nghĩ thêm một chút nữa ."
"Thật sự là ."
Diệp Thạch Lục: "Có cái gì ? Trở thành nhân viên tinh lọc là một việc vinh quang cỡ nào, là đại hùng của nhân loại đấy, cô chịu đồng ý chứ!”