Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:30:39
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ quái chính là, con khỉ hoang bất động, hề mở cửa sổ thêm nữa, mà dùng bàn tay đập cửa kính liên tục.
Trong lúc hai bên giằng co, tiếng chuông gọi khẩn cấp từ căn phòng bên cạnh vang lên nhanh chóng vọng khắp cả bầu trời.
Thích Mê nhảy xuống giường chuẩn qua xem xét tình hình một chút, thấy tiếng cửa sổ ở phía đột ngột mở .
Con khỉ đưa tay chà xát m.á.u ở một bên miệng, đó nhảy trong phòng.
Ngay lúc Thích Mê , nó liền bất động, tiếp tục tiến về phía , chỉ xổm bệ cửa sổ bên tường.
Lúc Thích Mê coi như hiểu , lúc cô con khỉ, nó sẽ bất động, đồng thời khi cô xoay , con khỉ liền sẽ hành động.
Vì để thử nghiệm suy đoán của , cô cố ý đến bên cạnh cửa, quả nhiên thấy tiếng khỉ hoang hành động. Cô đột ngột đầu , con khỉ khoang ngay lập tức dừng , ngay bên cạnh giường.
Thích Mê: “......”
Thích Mê yên lặng nắm chặt hai cây đũa trong tay, tiếp tục giằng co với con khỉ.
Ngay lúc cô suy nghĩ nên chủ động tấn công , bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Thông qua cửa sổ nhỏ, Thích Mê trông thấy đàn ông trung niên với cái đầu trọc hai bác sĩ lôi khỏi phòng, khiêng cửa.
Hai nữ bác sĩ mặc áo blue màu đỏ như máu.
Người đàn ông đầu trọc cố gắng giãy giụa: “Các cô dẫn em ?! Em ngoài! Em sợ lắm —— Cô Trịnh! Cô Trịnh cứu em với! Cô Trịnh — —!!!”
Giọng nam tính thô dày dọa đến hét lên, gọi đến tê tâm liệt phế nhưng nhận bất kỳ phản ứng gì của hai vị bác sĩ .
Bọn họ chỉ lạnh lùng máy móc nắm lấy đàn ông, kéo ông lên phía .
Con ngươi của Thích Mê thít chặt.
Một tiếng gọi cô Trịnh khiến cô thể xác định định đây là một đứa nhóc trong đám trẻ.
Không suy nghĩ nhiều, cô thử túm nắm cửa, nhưng vặn nên lập tức đầu ——
Con khỉ đen mặt đầy lông lá bất thình lình xuất hiện ở mắt.
Nhìn ở cách gần thế , càng cảm thấy giống mặt .
Ánh mắt của nó hung ác, chóp mũi dán một nhúm lông tơ để ngụy trang thành khỉ, lúc nó nhếch miệng một tiếng, còn thể trông thấy hai hàng răng đỏ tươi.
Vừa Thích Mê suy nghĩ nên tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn mấy giây, đưa lưng về phía con khỉ , thế là con khỉ nhân cơ hội bất tri bất giác phóng tới phía cô.
Trong nháy mắt, khỉ hoang gào một tiếng bỗng nhiên nhào về phía Thích Mê, hai bàn tay lạnh lẽo thô ráp hung tợn bóp lấy cổ của cô, sức lực lớn đến mức dường như bẻ gãy cổ cô.
Ánh mắt Thích Mê hiện lên quyết tâm, giơ chiếc đũa tre trong tay một nhát đ.â.m động mạch chủ ở cổ của con khỉ hoang.
Do kích thước đũa quá nhỏ, cô cắn răng gia tăng sức mạnh, mang cả cây đũa đ.â.m xuyên qua cổ con khỉ.
Không thể một nhát là kết liễu , nhưng cô vẫn nhớ điểm yếu trí mạng của con và động vật.
Đợi đến khi hai cánh tay con khỉ nhẹ buông , cô lập tức nâng chân dùng sức đạp nó qua một bên.
Con khỉ đau kêu rên, giống như con cá mắc cạn run rẩy sàn nhà, mỗi động, hai đầu đũa chặn ngang qua họng nó tạo thành hai cái lỗ m.á.u chảy .
Thích Mê nó, đó nhanh chóng dậy giật lấy đôi đũa đóng gói mở , mở cửa sổ nhảy ngoài.
Lúc chạy đến đại sảnh, vặn đối diện với hai bác sĩ mặc áo đỏ .
Tựa hồ nghĩ tới sẽ gặp bệnh nhân Thích Mê , hai bác sĩ , sắc mặt lập tức hung ác nham hiểm thêm mấy phần, khép mở miệng:
“Nếu chuyện gì xảy , hãy tuân thủ quy tắc thứ tám.”
Giọng của bọn họ kỳ quái, mỗi chữ phát đều rung lên, mang theo chút cảm tình nào.
Thật giống như... Không giọng của .
Thích Mê vẫn còn đang nhớ quy tắc thứ tám thì bỗng nhiên một màn quỷ dị bất ngờ xuất hiện.
Mấy tầng lầu ban đầu vốn dĩ vắng vẻ, hành lang bỗng nhiên trở nên chen chúc, đoàn bác sĩ mặc áo blue đỏ và y tá mặc đồng phục mày đen âm trầm ở đó.
Bên trong cảnh u ám như thế , chỉ cần liếc một cái cũng thể khiến da đầu nổ tung.
“Chị ơi, cứu em! Bọn họ đưa em , em sợ lắm!”
Tiếng non nớt kết hợp với khuôn mặt mập mạp của đàn ông trung niên vang lên, mặc dù đây là một trong những đứa nhóc, nhưng thể , Thích Mê vẫn khó chịu.
Trước tiên cô vội vàng tiết lộ phận của , chỉ nhàn nhạt câu đừng sợ.
Kẻ thù mặt, cô nửa phần cũng dám thư giãn, hai con mắt một mực khóa chặt hai vị bác sĩ áo đỏ mắt.
Rất rõ ràng, bọn họ con .
Làn da trắng bệch, quần áo đỏ tươi như máu, hai con mắt đục ngầu… Chọn một cũng sẽ nhận giải nữ chính phim kinh dị xuất sắc nhất, chứ cần đám quỷ um tùm đấy nhiều như .
Trong lòng Thích Mê bồn chồn.
Nếu như đối mặt với mười mấy con quái vật, ít nhiều gì cô còn chút nắm chắc, nhưng đối với loại quỷ quái đập mãi c.h.ế.t , cô đối phó .
Lần ở trong xe buýt du lịch, nếu tấm bùa cứu mạng chữ như gà bới của Vu Kiều Kiều, chỉ sợ ngay cả một con quỷ cô cũng đánh .
Nghĩ tới đây, đầu cô nảy lên ý tưởng, bỗng nhiên nhớ đến câu lúc ban ngày của Lão Ngụy ——
Bé gái sáu bảy tuổi, , nhưng luôn cầm que gỗ vẽ thứ gì đó mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-219.html.]
Vẽ thứ gì đó…..
Ánh mắt Thích Mê nhanh chóng di chuyển đến bãi cát đằng lưng bác sĩ áo đỏ, đó cô nhanh chóng chạy đến bãi cát . Cô rẽ hết đường đến đường khác, tìm nơi tìm. Nơi đó ngoại trừ xuất hiện thêm vài dấu chân thì những hình vẽ vẫn còn chỉnh.
Khuôn mặt hai vị bác sĩ áo đỏ kỳ dị chằm chằm cô.
Trong lúc hai bên giằng co, Thích Mê vuốt nhẹ cây đũa tre trong tay, mũi chân chuyển qua một góc độ phù hợp. Mặc dù dựa tấn công vật lý thể g.i.ế.c c.h.ế.t con quỷ, nhưng chí ít thể tranh thủ vài giây để cô thể đoạt đứa trẻ, nếu con tin ở trong tay địch quá lâu, sẽ còn xuất hiện bao nhiêu biến cố khác.
Cô nhanh chóng liếc qua cánh tay của hai vị bác sĩ, nhân lúc hai con quỷ vẫn chủ động tấn công, cô lao với tốc độ nhanh như chớp, lấy đũa trúc dao, dùng sức đ.â.m cánh tay của một con quỷ.
Trong nháy mắt đũa trúc cắm , cánh tay của bác sĩ áo đỏ lóe một cái nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.
Con quỷ mặc dù sợ tấn công vật lý, nhưng hành động sẽ cứng trong nháy mắt.
Nhân cơ hội , Thích Mê dùng sức túm lấy đàn ông trung niên, kéo ông về hướng trận pháp, đó nhanh chóng đ.â.m cánh tay của một con quỷ khác.
Trong chớp mắt, đàn ông thể thoát .
“Chạy tới bên mau!” Thích Mê hô to, xô đẩy đàn ông trung niên chạy về phía bãi cát.
Sau khi dọa một hồi, đàn ông miệng còn hôi sữa gào chạy nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi bên .
“Tránh những hình vẽ , giẫm lên đất trống bên cạnh!” Tình huống khẩn cấp, Thích Mê để ý đến giọng điệu của , thấp giọng dặn dò ông .
Nguyệt
Người đàn ông trung niên thấy, thể đen béo dừng , đó kìm nước mắt mà theo.
Bởi vì thể quá béo nên giữ thăng bằng , lúc ông phí sức nhón chân vô thức sinh khuynh hướng ngã sang một bên, may mắn Thích Mê kịp thời đỡ lấy ông , mới phá trận pháp chỉnh cùng.
So với ông , động tác Thích Mê linh hoạt hơn nhiều, cô liên tục nhảy trung tâm trận pháp, đó trợ giúp đàn ông trung niên vững.
Giống như tìm ý trung nhân, thời điểm đàn ông nhảy qua bước lập tức ôm chặt Thích Mê thả, đến thảm thiết.
“Chị ơi, em sợ quá.”
“Ôi......”
Thích Mê tranh thủ thời gian đẩy ông .
Những đứa nhóc đều quá nhỏ, cho tới bây giờ luôn nặng nhẹ, bọn nhóc vẫn còn trong thể nhỏ bé nên cảm thấy, hiện tại ý thức xuyên đàn ông lưng hùm vai gấu, căn cản là sức lực của lớn đến cỡ nào. Hiện tại hai cánh tay tráng kiện còn liều mạng ghìm như thế, Thích Mê cảm thấy xương cốt như đập vỡ.
Dùng một tay thành, Thích Mê chỉ thể dùng hai cánh tay, đẩy trấn an: “Ngoan, đầu tiên em buông cô , nếu cô Thích sẽ em siết chết…”
Hai chữ như niềm an ủi lớn lao đối với đàn ông, hai giây, đàn ông phản ứng , buông Thích Mê , hưng phấn : “Cô là cô giáo Thích?”
Thích Mê hoạt động bả vai một chút, gật đầu.
Người đàn ông trung niên như còn gì thêm nhưng hé miệng liền Thích Mê đưa tay che .
Bây giờ là thời gian để dỗ nhóc con, cô duỗi ngón tay về phía đàn ông biểu thị im lặng, hiệu cho ông chuyện, đó đầu chăm chú về phía hai vị bác sĩ áo đỏ .
Người đàn ông ngoan ngoãn che miệng .
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ tiếng gió đêm thổi qua.
Hai vị bác sĩ áo đỏ hề di chuyển, chỉ tại chỗ đưa lưng về phía bọn họ.
Thích Mê yên lặng nuốt nước miếng.
Nói thật, hiện tại trái tim cô vẫn còn treo cổ, bởi vì cô thể xác định trận pháp chân hiệu lực , chỉ thể ôm thái độ lấy ngựa c.h.ế.t ngựa sống ở nơi .
Trong khi hai bên đang giằng co, cô thoáng tiến lên một bước, cản đàn ông trung niên.
Vài giây , đầu bác sĩ sĩ áo đỏ di chuyển, chậm rãi .
Thích Mê điều chỉnh tư thế tấn công, thể thoáng nghiêng về phía , một tay siết c.h.ặ.t t.a.y bé con, một tay nắm chặt hai chiếc đũa tre dễ gãy.
Chỉ thấy đầu hai vị bác sĩ áo đỏ xoay một góc 360 độ, như thể ước định từ , cả hai đồng loạt xoay đầu , càng tăng thêm vẻ kinh dị. Nhãn cầu đục ngầu màu trắng về phía , bọn chúng nhếch miệng một tiếng, lộ khe hở màu đen kỳ quái.
Trước nụ như thế, nhãn cầu đục ngầu màu trắng vốn chút tình cảm tựa hồ hiện lên tia gian xảo.
Thích Mê cắn chặt hàm răng.
Lúc cô cảm giác tựa như đang rơi một hố sâu đầy côn trùng, sợ hãi, mà là buồn nôn và khó chịu.
Cứ giằng co nửa phút như , một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Hai con quỷ ý tấn công, chỉ nham hiểm.
Một trận gió đêm thổi qua, biến hai ảnh màu đỏ thành làn khói, đầu tiên là chân, đó là , đến eo. Cuối cùng trong tầm mắt, chỉ còn hai khuôn mặt trắng bệch với nụ quái dị.
Hì hì, hì hì.
Hai khuôn mặt biến mất thấy gì nữa.
Hoàn cảnh xung quanh về trạng thái bình thường.
Bệnh viện trong màn đêm cũng đổi thành một tòa nhà bình thường.
Thích Mê ngước mắt, từ góc độ cô vặn thể trông thấy hai phía của đường, trong lúc bất tri bất giác, những bác sĩ mặc áo đỏ và y tá mặc đồng phục màu đen đều biến mất thấy, giống như từng xuất hiện qua, chỉ còn hành lang trống .
Đám quỷ yêu biến mất vô cùng kỳ quái, Thích Mê dám phớt lờ, vững bất động trong trung tâm trận pháp, ánh mắt cảnh giác quét bốn phía.
Cảm xúc cô ảnh hưởng, nhãi con trốn ở lưng dám phát tiếng động, nhắm chặt hai con mắt.