chút ngạc nhiên  gã quản lý xe lửa, chẳng   đây là một chuyến tàu  bao giờ dừng  ?
“Cái đó,   thể xuống xe xem một chút  ?”
Gã lấy khăn giấy lau khóe miệng, gật đầu vẻ chẳng quan tâm.
  chút lo lắng và hồi hộp  đến gần cửa tàu, bước xuống. Trên tàu   hành khách nào xuống, sân ga  yên tĩnh,  tối tăm,  lạnh lẽo. Sự ấm áp    khi ăn cơm nóng bỗng chốc tan biến,  xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.
Hình như  ánh đèn mờ mờ ở nhà ga xe lửa,   kìm  tiến  gần. Ở đó  một ô cửa sổ kính lớn trong suốt, vài bóng   . Nếu bây giờ xuống tàu,   sẽ tránh  vụ tai nạn 3 ngày  ?
Chỉ cần mua một tấm vé tàu mới ở nhà ga là  thể đến  điểm cuối, đúng ?
Mãi đến lúc   mới nhận  cái khó thực sự của phó bản  – điểm cuối ở ?
Trạm Én Đêm
  đến quầy bán vé, cẩn thận hỏi nhân viên bán vé: “Xin chào, cho hỏi ở đây  vé tàu  nơi khác ?”
Nhân viên bán vé là một con quỷ   hình nhỏ nhắn, tết tóc hai bên, khuôn mặt  chút tái nhợt. Cô    thiện,  gõ lách cách một tràng  bàn phím: “Có chứ. Bạn  mua vé  chết,  vé  chết,  là vé  chết?”
Trong khoảnh khắc, màn hình máy tính  mặt nhân viên bán vé bắt đầu nhấp nháy dữ dội.  thấy rõ đôi mắt luôn cúi gằm của cô , trống rỗng, vô cảm, bình tĩnh… cuồng loạn, khát máu!
“Chào cô, con !” Một bàn tay trắng bệch vỗ lên vai .
 còn  kịp   chạy về chuyến tàu K418, ánh đèn mờ ảo của nhà ga xe lửa lập tức tắt ngúm.
Quay đầu , trong bóng tối là vô  con quỷ đang  chen chúc. Chúng mang vẻ mặt quỷ dị, trong mắt đầy khát khao khát máu, cơ thể vặn vẹo lao về phía .  hoảng sợ, ngay lập tức kích hoạt “Phòng thủ tuyệt đối” trong bộ dụng cụ nấu ăn của .
Một lớp lá chắn vàng kim nổi lên, bao bọc lấy , đẩy bật những con quỷ đó .  điên cuồng chạy về phía chuyến tàu đang dừng, lũ quỷ phía  đuổi theo  ngừng. Cho đến khi  lên tàu, chúng mới dừng , lặng lẽ  ngoài cửa tàu đang mở và thì thầm.
“Đi c.h.ế.t ,  c.h.ế.t ,  c.h.ế.t …”
Tàu khởi hành, phát  tiếng còi dài.
Trở  toa ăn,  vẫn còn bàng hoàng, gã quản lý xe lửa ở tại chỗ, bật : “ còn tưởng cô  sợ chết!”
 mím môi, thận trọng lùi  bếp khóa cửa , hai bàn tay run rẩy siết chặt: “Sợ,  còn nhiều   gặp,    chết.”
Gã , rót một cốc  để súc miệng: “Lũ quỷ bình thường chỉ săn lùng con  khi nhận  lệnh từ phó bản, trừ một loại … cô   chứng mất hồn ?”
Chứng mất hồn?  nhớ  lũ trẻ ngoan ngoãn ở trường Mẫu giáo,  nhớ đến   mắc chứng mất hồn trong hồ sơ bệnh án của bệnh viện: “Là căn bệnh  mất trí nhớ, ý thức hỗn loạn, rơi  trạng thái cuồng loạn, cuối cùng tan biến  còn dấu vết,  ?”
Gã quản lý xe lửa tỏ  ngạc nhiên khi   chứng mất hồn,  móc 11 tệ  mua thêm một hộp cơm mới: “Ừ, những con quỷ mà cô gặp ở nhà ga, chính là những con quỷ  rơi  trạng thái cuồng loạn. Sẽ  lâu nữa, chúng sẽ   biến mất khỏi thế giới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-mo-quan-an-trong-game-kinh-di/toi-ban-com-hop-dong-bac-tren-chuyen-tau-kinh-di-chap-4.html.]
Hoàn  biến mất…
  gã quản lý xe lửa đang cắm cúi ăn cơm, một nỗi bất an dữ dội bỗng chốc trào dâng trong lòng.
6.
Đếm ngược đến ngày thứ hai của vụ tai nạn.
Đến giờ ăn, trong toa tàu đầy rẫy lũ quỷ háu đói, mắt sáng rực chờ  mang cơm hộp đến.
Hôm nay trong hộp nguyên liệu  thịt thăn, thịt gà, nấm, mộc nhĩ, cà rốt.
Thịt thăn  thái thành sợi dài, cho  chảo dầu nóng cùng mộc nhĩ và cà rốt xào đến khi đổi màu, rưới nước sốt cá kho đậm đặc bí truyền , thêm hành lá và ớt đỏ để tăng màu sắc. Một món thịt heo sợi sốt cá giòn ngoài mềm trong, thơm mùi cá, chua cay mặn ngọt   lò. Mở nồi đất , những con gà con ở quê  xào sơ trở nên mềm mại, mọng nước và  chút vị ngọt. Nấm phỉ  hút no nước sốt, ăn  mềm mịn, một miếng thôi cũng  đủ để lưỡi  rớt  vì quá ngon.
 đẩy chiếc xe đẩy với những hộp cơm nóng hổi gồm cơm gà hầm nấm đùi gà trộn thịt heo sợi sốt cá và bắt đầu rao bán.
Lũ quỷ trong toa tàu ngửi thấy mùi, thò đầu .
“Mỗi ngày tao chỉ mong chờ  ăn bữa cơm nóng , cuộc sống cũng trở nên  hy vọng hơn!”
“Gà hầm nấm  ngon  mềm, tao  sống  !”
“Thịt heo sợi sốt cá ngon quá, ba nuôi xin nhận một lạy từ đứa con !”
Trong toa, một   quỷ gắp một sợi thịt, thổi nguội  nhét  miệng đứa con kén ăn của .
Đứa quỷ nhỏ miễn cưỡng nếm thử một chút, mắt sáng bừng lên. Sợi thịt mềm và ngon, mộc nhĩ giòn, nước sốt rưới lên cơm  đậm đà.
“Thơm quá, ba ăn !” Mắt thằng bé đầy vẻ ngây thơ và ngạc nhiên, múc một muỗng đưa cho  ba quỷ bên cạnh.
Người ba quỷ ngay lập tức đặt công việc nghiên cứu dang dở xuống, chuyên tâm ăn cơm cùng con.
“Ba ơi,   ba  việc ở sa mạc, ba  còn ăn cơm cùng con ?”
“Khi nào ba nghiên cứu thành công, ba nhất định sẽ ăn cơm với Tiểu Lạc mỗi ngày.”
Trong toa tàu nhỏ bé, một gia đình đang hạnh phúc ăn bữa trưa.  đẩy xe lùi  ngoài.
Đã lâu    ăn cơm cùng ba Lê,   sức khỏe của ông trong bệnh viện thế nào . Chuyến   sống c.h.ế.t  , cũng    tìm  ,   lạc  thế giới của lũ quỷ.... Nghĩ đến đây,  cẩn thận lấy tấm ảnh của  từ túi áo  n.g.ự.c .
“Xin hỏi,    gặp   ?”
Người  quỷ  vài   lắc đầu: “Chưa từng gặp.”