7.
Khi rao hàng đến toa cuối cùng, những  bên trong đều mặc đồ trắng.
Cô y tá quỷ mặt tròn vỗ vai  bệnh quỷ  giường, gọi gã dậy ăn trưa.
Gã quỷ đang giả vờ ngủ  giường ngay lập tức gào lên,  tình nguyện chôn đầu  chăn: “   ăn màn thầu nguội ngắt dở tệ nữa !”
“Hôm nay   màn thầu,  cơm gà hầm nấm đùi gà trộn thịt heo sợi sốt cá,  ăn ?”  lấy vài hộp cơm từ xe đẩy giữ nhiệt , mở nắp đặt  bàn.
Cô y tá quỷ mặt tròn trẻ tuổi đang chăm sóc gã bệnh nhân bỗng bừng tỉnh, mấy bước  đến bên cạnh  nhận hộp cơm: “Woa, gà hầm nấm!”
“Sau khi ăn sườn kho đậu que om mì ngày hôm qua,   chờ cả đêm!” Cô   tươi, ôm hộp cơm ăn ngấu nghiến.
Sự mềm mại của thịt gà và vị tươi ngon của nấm phỉ như bùng nổ  đầu lưỡi, hạt cơm thấm đẫm nước sốt đậm đà, căng mọng và óng ánh. Ngon quá! Ngon  thể tả!
“Tiểu Thanh, diễn xuất của chị giỏi thật đấy!”
“Rõ ràng đồ ăn   mùi vị, mà chị  ăn ngon miệng như ?”
Bệnh quỷ Lý Quân  giường hôm qua  ngủ quên,  ăn  hộp cơm của . Bây giờ gã  cô y tá quỷ ăn ngon lành,   từ lúc nào  thèm rớt dãi. Gã lập tức lăn xuống giường, lịch sự trả tiền mua một hộp.
Bệnh quỷ Lý Quân nửa tin nửa ngờ gắp miếng thịt gà, cho  miệng mà  ôm bất kỳ hy vọng nào.  khi hương thịt và nấm lan tỏa trong khoang miệng, gã lập tức trợn tròn mắt: “Trời ơi,  sống  nhờ mùi thơm , ngon quá!”
“Trời  sinh  đầu bếp Lê, thế giới ẩm thực như đêm dài vạn cổ!” Lý Quân  ăn  thở hổn hển, vã mồ hôi hột, ăn vội ăn vàng đến mức suýt nghẹt thở.
Theo thường lệ,  lấy tấm ảnh của  từ túi áo  n.g.ự.c , đưa cho lũ quỷ xem. Cô y tá quỷ mặt tròn  kỹ, tiếc nuối lắc đầu.
 mím môi, cố gắng che giấu sự thất vọng trong lòng và chào tạm biệt họ.
 lúc  chuẩn  rời , Lý Quân đột nhiên lao tới nắm lấy cổ tay . Tay gã lạnh buốt,   chút  ấm nào, nhưng trong mắt  lóe lên tia sáng rực rỡ: “  gặp cô ! Dì  xem,  giống  phụ nữ điên mắc chứng mất hồn  ?”
Bà y tá trưởng trung niên đang ăn cơm ở bên cạnh thò đầu , kinh ngạc kêu lên: “A, đúng là cô  ! Tinh thần cô   , mơ mơ màng màng  tiếp viên đưa đến đây.”
“ vẫn nhớ cô   bao giờ ngủ, mỗi ngày cứ   giường mở mắt lẩm bẩm  ăn quả lê, nào là lê già, lê con. Cả chuyến tàu mới gom đủ hai quả lê cho cô , cô  còn ôm khư khư và  ngây dại.”
Họ  câu  nối tiếp câu , từ những lời ít ỏi đó,   xâu chuỗi  những gì  xảy   khi  phụ nữ điên đó lên tàu.
 siết c.h.ặ.t t.a.y cầm xe đẩy, chỉ cảm thấy nước mắt trong mắt  thể kìm nén  nữa. Những gì  lẩm bẩm   là quả lê, mà là lão Lê và ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-mo-quan-an-trong-game-kinh-di/toi-ban-com-hop-dong-bac-tren-chuyen-tau-kinh-di-chap-5.html.]
“Sau đó thì ,  đó cô    ?”  nóng lòng hỏi tiếp, sợ bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Bà y tá trưởng trung niên cúi đầu suy nghĩ một lát,  lục lọi trong góc chất đống đồ đạc. Một tờ báo cũ nát rơi ,  đó  xé mất một nửa. Nửa còn   “Bệnh viện Huệ Ái” ở thành phố G.
Thành phố G!
“Chuyến tàu   thể dừng , cô  thể xuống  .” Lý Quân  bụng nhắc nhở,  như thể  hớ, vội vàng cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Thấy họ   gì nữa,  đành đẩy xe   rời .
Trạm Én Đêm
 lúc đó, một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi ở toa bên cạnh lảo đảo chạy tới, lướt qua .
“Dì ơi, cháu đau đầu quá,  thể cho cháu ít thuốc giảm đau  ?”
“Tiểu Cầm, con bớt dùng mắt , chuyện sách vở  vội.”
“Không , những đứa trẻ ở  núi đang chờ   học.”
8.
Phó bản cấp S  thực   ba điều kiện để qua màn: Một là chống  sự săn lùng của lũ quỷ; hai là sống sót  vụ tai nạn tàu hỏa  12h đêm; ba là đến  điểm cuối.
Và chuyến tàu K418  về phía Tây,    thể đến  thành phố G...
Một khi rời khỏi tàu, bên ngoài sẽ là vô  lũ quỷ hung ác.
Nửa đêm hôm đó,   trong toa ăn trằn trọc  ngủ , nhưng cảm thấy nhiệt độ  tàu càng ngày càng thấp. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ,  bỗng cảm thấy  thứ gì đó đen ngòm đang lắc lư xung quanh .
Vừa mở mắt, Lâm Tiểu Đông và cô y tá quỷ đang tò mò cúi xuống  . Đầu họ chảy máu, tứ chi vặn vẹo, cái c.h.ế.t quỷ dị,  trong bóng tối cực kỳ rùng rợn.
Thấy   dọa giật , Lâm Tiểu Đông gãi đầu gãi tai đầy vẻ chất phác. Cô y tá quỷ mặt tròn bên cạnh cũng  hì hì, nhét chiếc áo bông, chăn bông và tất bông  lòng .
“Ban đêm  tàu lạnh lắm, bọn  là nữ nên  tìm  mấy cái chăn áo và tất sạch sẽ, đưa cho cô cả.”
Chiếc chăn bông nặng trĩu đè lên  ,  hiểu   xua tan    nhiều cái lạnh.
Lâm Tiểu Đông cũng lấy  một chiếc bình sắt đưa cho , nóng hổi, ấm áp: “Đây là  Tiểu Hải bảo  đưa cho cô,       thích món sườn kho đậu que om mì cô .”
 sững sờ nhận lấy chiếc bình, im lặng  bóng lưng họ rời .
Trước khi bước  khỏi toa, Lâm Tiểu Đông bỗng  đầu , đầy vẻ khao khát  chằm chằm  : “Đầu bếp Hương Hương (thơm ngon), ngày mai chúng  ăn gì đây?”