An Đồng cảm thấy  mắt như tối sầm, theo phản xạ càng dùng sức ôm chặt Nguyệt Nguyệt  trong n.g.ự.c , bởi vì quá sợ hãi nên   cô đều run lên  kiềm chế nổi.
 
"Đình Viễn,  xin  hãy tha cho Nguyệt Nguyệt, dù   hận  đến thế nào thì chuyện cũng  liên quan gì đến con bé!"
 
Nếu là năm năm , dù ai  gì An Đồng cũng sẽ  tin  sẽ  một ngày cô  quỳ mọp  đất đau khổ cầu xin  bạn  nhất của  buông tha cho em gái.
 
Hắn  từng , An Đồng,  sẽ mãi mãi bảo vệ , để  luôn là cây ngô đồng rực rỡ nhất  bầu trời. Thế nhưng hôm nay  từng thề thốt bảo vệ cô   cướp  cả   duy nhất cô còn   đời.
 
Vì quá nôn nóng xúc động nên cô mới cho rằng chỉ cần  tiền là  thể đưa Nguyệt Nguyệt .
 
Cô nên sớm nghĩ đến mới , từ thời khắc  lao  khỏi câu lạc bộ  lập tức   bám theo,  khi Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn trả thù xong, cô sẽ  bao giờ  nổi một ngày  sống như con  bình thường.
 
 mà, Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa bé  đến mười tuổi, nó   vô tội!
 
An Đồng  lóc  Giang Đình Viễn, đôi mắt đỏ bừng như    cả máu.
 
"Van xin ,  tha cho Nguyệt Nguyệt   …"
 
"Nguyệt Nguyệt còn nhỏ như , ngươi ôm quá của nàng nha, nàng gọi ngươi ca ca, ngươi quên  ?"
 
"Là  đáng chết,  bộ tội  đều từ  mà ,    gì  cũng , chỉ xin  hãy thả Nguyệt Nguyệt!"
 
Cô  từng đau khổ cầu xin ai như , cho dù là lúc còn trong trại giam    đánh đập cả  đầy thương tích,  bắt ép  ăn cơm thừa canh cặn lẫn đầy cát sỏi, cô cũng  rơi một giọt nước mắt.
 
Thế nhưng giờ phút , tưởng tượng đến những việc mà Giang Đình Viễn sắp  với Nguyệt Nguyệt, lòng cô liền đau đớn như d.a.o cắt    ném  đống lửa.
 
Cô  còn gì trong tay, cô chỉ  bảo vệ cho đứa em gái duy nhất .
 
Ngón tay lạnh như băng của Giang Đình Viễn nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Nguyệt Nguyệt, trong đáy mắt là cơn lạnh lẽo sâu  lường .
 
"Lúc hại c.h.ế.t Nghiên Nghiên  cô  nghĩ tới ngày hôm nay? Mạng em gái cô thì quý giá, còn mạng của Nghiên Nghiên thì  ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-7.html.]
Cô  giải thích như thế nào thì   mới tin tưởng cô  từng hãm hại Tô Nghiên?
 
Bao nhiêu năm  thiết  đến thế, cô tưởng   sẽ hiểu rõ con  . Chẳng lẽ  lời  mà  từng  đều là dối trá cả  ?
 
Giang Đình Viễn hờ hững  dậy, giẫm đôi giày da bóng loáng lên bàn tay gầy trơ xương của cô. Hắn  càng dùng sức, khuôn mặt An Đồng càng thêm tái nhợt,  cắn chặt môi để   bật  tiếng kêu đau.
 
Nguyệt Nguyệt ở một bên thấy cô  bắt nạt bỗng dưng nhào lên hung hăng giữ chân Giang Đình Viễn .
 
"Người ! Buông chị  !"
 
Nói xong, cô bé  ngừng đánh đ.ấ.m  đầu gối , thấy   phản ứng gì liền cúi đầu cắn mạnh một cái.
 
Giang Đình Viễn ăn đau vội vàng kéo tóc cô bé   hung hăng đá mạnh  n.g.ự.c cô một cái. Cú đá  dùng sức lực  lớn, Nguyệt Nguyệt  đá văng  xa mấy bước, bên đó  vặn  một cái cầu thang, cô bé đáp xuống đó  từ từ lăn từ  bậc thang xuống mặt đất.
 
Lúc An Đồng hét thất thanh chạy đến, Nguyệt Nguyệt   yên  mặt đất thoi thóp thở.
 
An Đồng như  sét đánh, trong n.g.ự.c đau đớn đến mức hít thở  thông, thầm ước gì    đá chính là !
 
"Nguyệt Nguyệt!"
 
Cô òa  tiến đến gần Nguyệt Nguyệt cẩn thận bế em gái lên như ôm một món đồ thủy tinh dễ vỡ.
 
"Nguyệt Nguyệt, em đừng sợ, chị sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!"
 
Thân hình nho nhỏ trong lòng khẽ vươn một tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô như  lau sạch nước mắt  mặt,  ngờ  đụng  vết thương nên đột nhiên hộc  một búng m.á.u lớn.
 
"Nguyệt Nguyệt!"
 
Em đừng chết, Nguyệt Nguyệt chị xin em đừng chết!
 
Sau khi  tù An Đồng vốn  vô cùng gầy yếu, hiện giờ tay còn  thương  ôm thêm em gái nên bước  lảo đảo  vững vàng, chẳng mấy chốc cả hai  ngã lăn xuống đất.
 
Một chiếc Maybach quen thuộc dừng  mặt, cô ngẩng dầu  lúc đối diện với cặp mặt lạnh lẽo như nước của Tần Dạ Hoài.