Cô gõ cửa mạnh hơn, lực đạo càng lúc càng mạnh, gõ đến mức vang trời, bên trong vẫn động tĩnh, Viễn Hàng vẫn mở cửa.
Người hữu duyên: "???"
Cô c.h.ế.t lặng tại chỗ, liên tưởng đến những gì streamer , bỗng dưng chút hoảng hốt, càng dùng sức hơn, tay vập cửa đến mức đau nhức: "Viễn Hàng, con , mau đây!"
Chết , con trai cô sẽ đột ngột phát bệnh ngất xỉu đấy chứ!
Lúc , An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán, cảm thấy thời gian gấp gáp: "Cô chìa khóa nhà ? Tốt nhất là nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa, nếu sẽ kịp nữa."
"Có, ."
Cô sắp xếp đồ đạc trong nhà ngăn nắp, nhanh chóng tìm thấy hộp chìa khóa, lấy một xâu chìa khóa, cửa phòng con trai, tay run lên bần bật, cắm chìa khóa ổ.
Cửa mở .
"—Viễn Hàng!"
"Á!"
Khi rõ thứ mắt, những lời đang xoay quanh đầu lưỡi của hữu duyên nuốt ngược trở , phát tiếng hét thất thanh.
Điện thoại cũng rơi xuống đất, màn hình xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Chỉ thấy con trai giường lớn, quần áo xộc xệch, mặt vùi gối, rõ vẻ mặt.
Không mặc áo, nhưng phía vẫn mặc quần.
Còn phụ nữ tóc dài thấy tiếng bước chân của cô , đột nhiên đầu , vẻ mặt kinh ngạc chằm chằm cô .
Để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt.
Thật ngờ là Linh Linh!
Đầu óc kế của Bạch Tuyết như ngắn mạch, một lúc lâu mới lấy tinh thần, hét lên: "Hai đứa đang gì ?!"
Tại con trai khóa cửa, ở một trong phòng với Linh Linh, còn ăn mặc xộc xệch, tư thế kỳ lạ?
Cô dám nghĩ theo hướng đó, nhưng cảnh tượng mắt rõ ràng cho cô — quan hệ của hai đứa bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-591.html.]
Con trai giường vẫn bất động, vùi mặt gối, dường như sai chuyện dám đối mặt với cô , bộ dạng rụt rè như con rùa rụt cổ.
Thấy con trai như , cả cô run lên bần bật, gần như phát bệnh Parkinson, cầm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh bàn học, hét lớn về phía Linh Linh: "Linh Linh, con mau đây!"
Cô nghiến chặt răng, gần như sắp sụp đổ, ngờ con trai là loại cầm thú như . Dù cũng cứu Linh Linh !
Linh Linh bước xuống giường với vẻ mặt phức tạp, đảo mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giả vờ ngây thơ : "Mẹ, chơi trò cưỡi ngựa với con, trò vui lắm, chơi ạ? Sao mắng ?"
Mẹ kế của Bạch Tuyết thấy trong lòng chấn động, sờ lên gáy cô bé, nước mắt rơi lã chã: "Con còn nhỏ, con hiểu, trò chơi thể tùy tiện chơi. Mẹ xin con, trông nom con cẩn thận, cũng ngờ con phát điên, tay với con. Con yên tâm, nhất định sẽ báo thù cho con."
Cô lập tức cầm cây gậy bóng chày, đến bên giường, nghiêm khắc quát: "Trương Viễn Hàng, đừng giả c.h.ế.t nữa, mau cút xuống đây!"
Tuy nhiên, dù gọi con trai thế nào, bên cũng động tĩnh. Mẹ kế của Bạch Tuyết lấy chiếc gối khỏi mặt , thấy nhắm mắt, như đang ngủ.
Cô đánh véo, giường vẫn ngủ say như chết.
Một ngày tốt lành
Cô lập tức sững : "Đây là ?"
Linh Linh đảo mắt: "Mẹ, hét to quá, chắc là dọa cho ngất xỉu ."
Mẹ kế của Bạch Tuyết chút hiểu , tức giận đến nghiến răng: "Ồ... ."
Chiếc điện thoại rơi xuống đất của cô ghi khuôn mặt của , nhưng chỉ cần giọng , khán giả trong phòng livestream hiểu chuyện gì đang xảy .
Đạn mạc như nổ tung.
[Cái thằng thật đáng khinh, ngày tháng tùng là tránh khỏi , cuộc sống trong tù đang ở ngay mắt.] *
[Loli tuy , nhưng ba năm tù giam, cao nhất là tử hình.]
[Ọe ọe ọe, thằng ấ.u d.â.m c.h.ế.t !]
[Thằng ấ.u d.â.m cút!]
Mẹ kế của Bạch Tuyết tức giận, quyết định đợi lát nữa con trai tỉnh dậy sẽ xử lý nó, lý trí dần dần trở , lúc mới nhớ vẫn đang livestream.
Cô cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại rơi xuống đất, dùng tay lau bụi màn hình, chút ngại ngùng : "Streamer, để thấy chuyện hổ , bẩn mắt , xin ."
"Cô đoán thật chuẩn, nếu cô, Linh Linh ..."
"Không gì." An Như Cố thản nhiên .
Vì xảy chuyện , kế của Bạch Tuyết cũng còn tâm trí trò chuyện nữa, giơ tay định tắt livestream: "Haiz, lát nữa gọi chồng về, xử lý chuyện , cúp máy . Đợi chuyện xong xuôi, sẽ cảm ơn cô đàng hoàng."