Khi Ninh Tân gõ cửa nhà cũ, những khác trong nhà họ Ninh chuẩn tắt đèn ngủ.
Anh hai Ninh lê dép hỏi: "Ai đấy?"
"Là em, mở cửa."
"Tiểu Ngũ? Em về hả? Sao về giờ ? Nhà chuyện gì ?" Anh hai Ninh mở chốt cửa, thấy em trai còn bế cả Bình An, cứ nghĩ nhà em trai gây sự gì , bèn gọi trong nhà: "Mẹ ơi, dậy mau, Tiểu Ngũ bế con về ."
Chỉ chốc lát , những lớn trong nhà đều xuất hiện ở phòng khách, Triệu Quế Hương xõa tóc hỏi: "Tiểu Ngũ, về muộn thế, còn bế cả Bình An? Tô Du đ.á.n.h cháu của hả?"
Ninh Tân thấy mặt đầy tức giận, vẻ như chỉ cần gật đầu là sẽ đ.á.n.h gây sự, suy nghĩ một lát, ánh mắt của , sang hỏi chị hai: "Tối nay em về, Bình An nó đánh, môi va chảy máu, còn má hai mắng nó là sinh dạy, thằng bé rõ ràng, em sợ hiểu lầm nên sang hỏi cho rõ."
Trong chốc lát, ngoài Triệu Quế Hương, ánh mắt của những khác đều chuyển sang Tiền Tiểu Phương, Tiền Tiểu Phương hoảng hốt, theo bản năng về phía chồng, xoa xoa tay, gượng khô khan, liếc mắt xuống và lắp bắp : "Là chị tức quá nên một câu, ý gì khác, chỉ là Bình An nó hiểu chuyện, chị bảo hết trứng mà nó cứ đòi tự lục lọi, bung nắp nồi, xì hết cả, bữa trưa bọn chị ăn bánh ổ cứng ngắc cứng còng, sáng sớm trai của chú gánh đầy một chum nước mà dùng bao nhiêu Bình An bẩn hết cả, buổi trưa đều ngủ, đội nắng gánh nước. Tiểu Ngũ, chị ý mắng Bình An, chỉ là nghĩ Tô Du dạy dỗ Bình An đàng hoàng, để nó hư hỏng, chú cứ hỏi hai của chú xem, Cẩu Đản nhà chị mới bốn tuổi mà còn vì một quả trứng mà lục tung đồ đạc lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/chuong-27-giao-tien-luong-1.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Càng chị càng bình tĩnh, liếc chồng, chị tiếp: "Sau khi chú , Bình An ăn cơm trưa ở đây, vợ mà chú cưới bao giờ đến tìm đứa nhỏ, hai con nhà thì ở trong phòng ăn ngon uống sướng, Bình An thì một quả trứng còn quý c.h.ế.t , hai bọn họ thì ở trong phòng gói bánh sủi cảo ăn."
"Chị hai con cũng là vì cho Bình An thôi, mấy chị em con hồi nhỏ ai mà chẳng đ.á.n.h mắng? Nó là sợ Bình An hư nên mới đ.á.n.h mắng thằng bé, chị hai con cũng đ.á.n.h con khác? Bình An mà cháu nó, nó thèm quản ." Triệu Quế Hương cũng bênh vợ của thằng hai, sang trách mắng Ninh Tân, "Có ai mách lẻo với con ? Chỉ vì chuyện cỏn con mà nửa đêm chạy đến. Sao hả, con còn giúp con trai con đ.á.n.h hả? Đồ ngốc tai mềm."
Nếu đường đến đây hỏi Bình An về những chuyện mấy ngày , thì lẽ tin lời và chị hai, hỏi : "Nếu nhà còn trứng, tại là nấu trứng riêng cho một Bình An? Còn mặt ngoài là Bình An tội nghiệp vì , nên các chị em nó hiểu chuyện nhường trứng cho nó ăn? Mẹ, dù khi con cưới Tô Du, nào con về mà mang đồ về nhà? Con trai con ăn ké một bữa bàn ăn của , cũng chẳng thiệt thòi gì, cũng cần các chị em 'hiểu chuyện' của nó nhường nhỉ?"
"Còn nữa, và cứ mở miệng là bôi Tô Du, cô đ.á.n.h Bình An bỏ đói nó ? Chị hai Tô Du bao giờ đến tìm đứa nhỏ, lén lút ở nhà ăn ngon, con hỏi Bình An , những thứ buổi trưa nó ăn , nó đều để dành cho nó ăn tối. " Anh hỏi: "Mẹ bất mãn với Tô Du đến thế, hận thể đội cho cô cái mũ kế độc ác, là ép c.h.ế.t cô là con ly hôn?"
"Tiểu Ngũ!" Ông Ninh trừng mắt con trai út, "Mày ăn kiểu gì thế? Mẹ mày gì mà mày bảo bà ép c.h.ế.t Tô Du? Người tưởng mày là kẻ thù của mày, giúp mày nuôi con còn thành hả?"
"Mẹ ý đó thì tự rõ, con gây dựng một gia đình dễ, tìm một phụ nữ ý với con trai con càng khó hơn, , hai nhà chúng ở chung, bất mãn với Tô Du thì cô cũng lảng vảng mặt , tha cho cô một , cũng nghĩ cho con một chút, đừng sang nhà con gây chuyện nữa ?" Anh năn nỉ, thật sự sợ Bình An cuốn giữa mấy phụ nữ nuôi thành sai lệch: bà nội, bác dâu, bà ngoại và kế.
Cả đời Bình An sẽ tiếp xúc với Tô Du nhiều nhất, hơn nữa khi nhà, chuyện ăn uống quần áo và sinh hoạt của Bình An đều trông cậy cô.