Nhưng đó là vì cô lớn lên ở thành Hy Vọng, chỉ học giáo dục bắt buộc miễn phí của Liên Bang. Giờ đây, điều đó thành một lý do để cha ruột Hoàng đế khinh miệt cô.
Hơi bình tĩnh lại, Hoàng đế hỏi: “… Đây là trailer?”
Bí thư vội nói đúng.
“Ta muốn nói chuyện với cô ta, xem lịch trình ta khi nào rảnh." Nghĩ đến hiệu suất làm việc đáng c.h.ế.t của Sở Tân, Hoàng đế thêm: “Nhanh nhất có thể.”
Hoàng đế bận công vụ không ít, bí thư khó chen nổi một giờ trống, nhận nhiệm vụ hẹn Sở Tân qua quang não. Bí thư tưởng tìm thời gian trống cho Hoàng đế là khó nhất, không ngờ khó hơn còn ở phía sau. Mười phút sau, người phụ trách Tân Lão lạnh nhạt nhưng lịch sự trả lời:
“Xin lỗi, Sở đạo gần mười ngày tới không có lịch hẹn đối ngoại.”
Bí thư sốc: “Gì, bận vậy sao? Người hẹn là Đế Quốc…”
“Xin lỗi, chúng tôi là công ty Liên Bang, Sở đạo cũng là người Liên Bang.”
Bí thư đỏ mặt, nghĩ đến lỗ hổng trong lời đối phương: “Đó là hẹn đối ngoại, nhưng ai cũng biết quan hệ giữa Hoàng đế và cô ấy!”
Cha ruột, là người ngoài sao?
“Xin lỗi.”
Người Tân Lão như máy đọc, bí thư tức điên.
Cùng lúc, một chú cá voi sát thủ vui vẻ tìm thẳng đến Sở Tân:
“Sở đạo, quay xong ba tập đầu Toàn Năng Ma Đồ, đi chơi nhé!”
Sở Tân liếc lịch trình, việc riêng thì còn chút thời gian: “Được.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Sở Tân đồng ý quá nhanh, khiến Diệp Thiên Tiếu ngớ người một lúc.
“Thật hả?”
“Ừ." Sở Tân nhướng mày: “Sao lại nghĩ là tôi đùa?”
Vì giao tiếp qua văn bản, không đoán được ngữ khí.
Dựa vào hiểu biết của Diệp Thiên Tiếu về Sở Tân—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-453.html.]
Đối với người không thân, nếu không có ân oán trước đó, cô rất dễ nói chuyện, được thì được, không được thì thôi, luôn giữ giao tiếp hiệu quả cao, không bao giờ nói thừa. Với người thân cận, “không được” còn có thể thương lượng, năn nỉ một chút là cô mềm lòng. Như Carrie, muốn rủ cô đi dạo phố mua sắm, dù Sở Tân từ chối, bị năn nỉ một lúc cũng gật đầu.
Nhưng đó là với Carrie.
Diệp Thiên Tiếu sớm nhận ra, với mình, Sở Tân có chút sở thích trêu chọc.
Có lẽ thấy phản ứng của anh thú vị, hoặc vì trêu một người đàn ông không khiến cô áy náy… Diệp Thiên Tiếu không buồn nghĩ lý do, dù sao cái sở thích trêu chọc này mang chút thân thiết, anh vui vẻ chấp nhận.
Diệp Thiên Tiếu: “Tôi tưởng cô sẽ nói bận quay phim.”
“Anh không phải bảo quay xong ba tập đầu rồi sao? Nghỉ một ngày không quá đáng.”
Xét khối lượng công việc một tập, thật ra đã rất nghiêm khắc.
Thấy tâm trạng Sở Tân tốt, Diệp Thiên Tiếu được đà lấn tới: “Vậy chuyện này có cần giữ bí mật không?”
“Anh đổi lập trường rồi à, đáng lẽ tôi mới là người hỏi anh.” Sở Tân nhắc nhở.
Vậy là không cần giữ bí mật.
Diệp Thiên Tiếu: “Vậy nếu đi chơi, chụp ảnh chung thì đăng được không?”
Chụp ảnh chung, với Sở Tân thì hơi khó tưởng tượng.
Cô nhớ tới Carrie cũng thích chụp ảnh chung, trước khi ăn còn muốn chụp món ăn tinh tế và không gian nhà hàng. Ban đầu, thấy Carrie chụp hăng say, Sở Tân hỏi có muốn học chụp chuyên nghiệp không, lần sau mang thiết bị xịn hơn, nhưng bị từ chối khéo.
Thất thần một lúc, Sở Tân nhận thêm tin nhắn từ Diệp Thiên Tiếu: “Nếu cô không thích thì không chụp, không đăng.”
“Anh thích thì chụp.”
Lần này, chỉ qua chữ, Diệp Thiên Tiếu cũng tưởng tượng được giọng điệu bất đắc dĩ nhưng hơi nuông chiều của Sở đạo.
Anh gửi liền mười biểu cảm chú cún nhỏ vẫy đuôi vui sướng, lại được Sở đạo kéo vào danh sách miễn làm phiền.
Bên kia, Hoàng đế Long Giản biết mình hẹn Sở Tân mà bị từ chối.
Ông ta khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian, vậy mà cô nói không rảnh!
Bí thư Đế Quốc: “Thật ra Sở tiểu thư không nói không rảnh…”
Hoàng đế liếc hắn.
“Là người phụ trách công ty cô ấy nói không rảnh.” Bí thư căng da đầu nói tiếp.