Anh Phong bảo anh không nỡ, đang dành dụm tiền cho con đi du học ở Liên Bang.
Có bình luận giải thích thêm, vì hệ sao Tư Đa Lan rất nghèo, ít ai đến đó đầu tư hay du lịch, nên các chuyến bay đến những hệ sao ít được biết đến thế này cực kỳ hiếm hoi, chi phí vận chuyển vì thế mà tăng cao, giá cả hàng hóa cũng đội lên theo. Mua xe bay ở các hành tinh phát triển ngược lại còn rẻ hơn.
Bộ phim từ từ hé lộ những nét văn hóa đặc sắc của Tư Đa Lan.
Khán giả lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra nơi mở đầu không phải là một khu phố ẩm thực nhỏ, mà là một trong vô số Thần Điện trên chủ tinh Tư Đa Lan. Vậy tại sao lại bán đồ ăn trong Thần Điện? Máy quay còn lia tới những gian hàng bán các loại hàng hóa khác.
Sau khi khơi gợi sự tò mò của khán giả, phim lại giải thích về quan niệm tôn giáo của Tư Đa Lan.
Hóa ra, trong quan niệm tôn giáo của họ, tất cả đều lấy con người làm gốc. Thần Điện ưu tiên là nơi an toàn cho dân chúng sinh hoạt, sau đó mới đến việc thờ phụng thần linh.
[Tư duy thực tế ghê! Rất hợp với dân Liên Bang tụi mình.]
[Tôi chưa đi Thần Điện nào mà được mua sắm ăn uống thả ga như vầy bao giờ, thấy cũng hay hay. Vậy là các Thần Điện này thay thế một số công trình công cộng phục vụ nghỉ ngơi giải trí ở địa phương hả? Coi như cũng là một cách tận dụng và tích hợp tài nguyên.]
[Bánh "Hy Vọng" chẳng phải là bốc thăm trúng thưởng kiểu blind box sao! Trời ơi, làm tôi nhớ tới series blind box 《001》…]
[Tôi mỗi tuần mua một cái, quyết không vung tay quá trán, nhưng từ hồi đó tới giờ vẫn chưa bóc được mẫu hiếm, hu hu hu, chắc tôi là đứa xui xẻo mua "Hy Vọng" mà mãi không ăn được nhân thịt quá.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-544.html.]
[Ngày nào cũng ăn bánh ngô, diễn chắc luôn.]
Điều thú vị nhất ở 《Đầu Lưỡi Vũ Trụ》 là khán giả Tinh Tế có thể thảo luận về những điểm hoàn toàn khác nhau trên màn hình bình luận. Có người xem ẩm thực, có người theo dõi câu chuyện, cũng có người tranh luận, họ luôn tìm thấy điểm hứng thú của riêng mình.
“Ẩm thực chiếm một vị trí quan trọng trong lòng người Tư Đa Lan. Họ giản dị tin rằng, chỉ cần có miếng ăn, là có thể sống tiếp. Mang theo chiếc bánh bên mình, cả ngày không thấy lo lắng. Một dân tộc từng trải qua những ám ảnh đói khát như vậy, lại lưu truyền một truyền thống kỳ lạ - chia một nửa đồ ăn cho khách, đó là lễ nghi và truyền thống quan trọng, hơn nữa hành vi này còn rất được khuyến khích.”
Đi kèm với lời bình này là cảnh Tổng thống Bách Hỏa chia bữa trưa cho Bội Á.
[!!!! Đây không phải cặp đôi BE trong 《Tuyệt Địa Cầu Đường》 sao? Giờ thành đôi thật rồi à?]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Tôi nhớ ra rồi, vị tổng thống siêu nghèo đó, hóa ra là người của Tư Đa Lan.]
[Không ngờ hồi đó xem "đường" mà có hậu mãi nha, ánh mắt anh ấy nhìn chị gái xà nữ dịu dàng quá đi.]
[Hay nha, tôi cứ tưởng người Tư Đa Lan sẽ giữ khư khư đồ ăn của mình, không ngờ lại thích chia sẻ đến vậy. Tôi bắt đầu thích nơi này rồi đó.]
[Chắc là vì ngày xưa phải có tinh thần chia sẻ mới sống sót được, mọi hành vi của sinh vật đều có dấu vết để tìm ra mà.]
Những bình luận cảm tính và lý tính va chạm nhau.
Nhấp vào mỗi bình luận có thể thấy số lượt thích, dù cho cảm nhận có kỳ quặc độc đáo đến đâu, đều có thể tìm được người đồng tình trên Tinh Võng rộng lớn.