Bà  ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn là  một ánh mắt của Kiều , mới : "Gần đây , trong nhà chúng ,  mất một ít đồ, tuy rằng, đều   là thứ gì đáng giá, nhưng mà , Tiểu Nghệ, dì  hiểu con, con dù  cũng là con của bố con,  nhiều lúc, bố con  thể  lơ là con, nhưng cũng  thể  ăn trộm đồ  đúng ?"
Trương Lam  xong còn bất đắc dĩ liếc  Kiều  một cái, như thể bà       chuyện tổn thương lòng tự trọng của một cô bé như .
Đương nhiên, nếu      trong sạch đến mức nào,  hiểu rõ nhân phẩm của Trương Lam đến mức nào, lòng tự trọng của   lẽ   tổn thương đến tan nát .
Bà  vu oan  ăn trộm đồ, còn trực tiếp  toạc  chuyện Kiều  lơ là .
Mục đích của bà   đơn giản, nhẹ nhàng xé rách chiếc mặt nạ tình thương của cha mà Kiều  dùng để ngụy trang,  đó  cho ông  , đứa con gái vốn dĩ ông   thích, chỉ vì thành tích của nó mà mới liếc mắt  vài cái, rốt cuộc là đáng khinh bỉ đến mức nào.
Quả nhiên, sắc mặt Kiều  trầm xuống, ông   hỏi han gì, ánh mắt  tràn ngập sự chất vấn.
Nếu đổi  là một cô bé bình thường,  lẽ   ánh mắt  chút uy nghiêm nào của ông  dọa sợ đến phát  .
  thì .
 nghiêng đầu hỏi: "Xin hỏi là mất đồ gì ạ?"
Trương Lam  : "Cũng   đồ gì to tát, với , Tiểu Nghệ, chẳng  con rõ nhất ? Đôi hoa tai  của dì... mấy hôm  dì mới thấy con từ phòng bố con   mà."
 đúng là  đến đó, nhưng là Kiều  bảo  giúp ông  lấy đồ ngủ, ông   ông  mệt quá,  nghỉ ngơi một .
Nếu là chuyện , trong nhà    camera giám sát,  quả thật  giải thích .
 chỉ  thể lấy điện thoại , mở app ngân hàng, đưa cho Kiều , để ông  xem  dư  đó.
"Con    giải thích thế nào để chứng minh con  ăn trộm đồ, nhưng con nghĩ, động cơ ban đầu của việc ăn trộm đồ, chắc chắn là vì tiền đúng  ạ? Đây là tiền thưởng bố cho con những năm nay, tổng cộng một trăm ba mươi vạn tệ, con một xu cũng  tiêu, nếu con thật sự  một đôi hoa tai, con nghĩ, con    khả năng mua ."
Bằng chứng  sức thuyết phục , khiến sắc mặt Kiều   hơn  ít.
Có lẽ tâm trạng là thứ giống như định luật bảo  năng lượng , mỗi khi biến mất ở một nơi, sẽ xuất hiện ở một nơi khác.
Lần , đến lượt Trương Lam và Kiều Tuyết  vui.
Khi ánh mắt nghi ngờ của Kiều   về phía bọn họ, Trương Lam vội vàng tự chứng minh sự trong sạch của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-thua-huong-gen-troi-cua-bo/chuong-6-troi-xanh-khong-phu-long-nguoi.html.]
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Ông xã, em với  bao nhiêu năm , em là  thế nào  còn  rõ ? Em vẫn luôn đối xử   với Tiểu Nghệ mà, em sẽ  vu oan cho một đứa trẻ , chắc chắn là  hiểu lầm gì đó ở đây thôi."
Không khí  chút lúng túng.
Ánh mắt Kiều  lướt qua khuôn mặt của chúng , cuối cùng, ông  cũng  đưa   đáp án mà  .
Thế là,  lấy bảng điểm thi cuối kỳ lớp 11 , đặt  mặt ông .
"Cô giáo , với thành tích  tiếp tục phát triển, con   khả năng sẽ trở thành thủ khoa thành phố khóa , cô , buổi họp phụ  đầu năm học mới hy vọng bố  thể đến tham dự, còn , nếu con trở thành thủ khoa thành phố, sẽ mời bố đến chia sẻ kinh nghiệm trong buổi họp phụ  của các em khóa ."
Đây là lời gốc của cô giáo,  chỉ thuật   chút cảm xúc.
Trong ánh mắt như  tóe lửa của Trương Lam và Kiều Tuyết,  mặt Kiều  nở nụ   lâu  thấy.
Ông  vỗ vai : "Không tệ, bố sẽ đến, tiếp tục cố gắng."
Đương nhiên  sẽ tiếp tục cố gắng.
Kể từ khi  còn học chung lớp với Kiều Tuyết, cuộc sống vốn dĩ còn coi là "thú vị" của , cuối cùng cũng trở về sự bình lặng.
Từ khi lên lớp 10, ánh  và mây đen lúc nửa đêm,   từng bỏ lỡ một  nào.
Buổi sáng  dậy sớm cố gắng chuẩn  bài, ban ngày chăm chú  giảng, mười phút giải lao giữa giờ  đều chạy như bay đến nhà vệ sinh, trở về phòng học  tranh thủ chín phút còn  củng cố kiến thức.
 giống như một cỗ máy học tập  cảm xúc   mệt mỏi, mỗi ngày đều vùi  trong sách vở, cảm nhận ánh mắt khác thường của  xung quanh.
Thế giới của  vĩnh viễn chỉ  một màu sắc, màu trắng.
Dù là ban đêm, phòng của , cũng vĩnh viễn sáng đèn như ban ngày.
Bọn họ từng thấy   khổ công nỗ lực  kể ngày đêm, nhưng  từng thấy ai "  sống chết" như .
Trời xanh  phụ lòng .
Khi điện thoại phòng tuyển sinh gọi đến,  vốn dĩ luôn thái độ hờ hững với bất cứ chuyện gì như , cũng  thể khống chế  mà run tay.