Vừa mở cửa  thấy hành lý vứt đầy sàn.
 
Bà nội   uống  ở sofa.
 
Mẹ chồng thì đang cầm mấy tờ giấy  cho bà .
 
Vừa thấy chúng ,  chồng đưa xấp giấy cho :
 
“Doanh Doanh, đến đúng lúc, đưa cái  giải thích cho bà con . Mẹ  cả chục   mà bà vẫn  hiểu,  khô cả cổ đây .”
 
 cầm lấy  , suýt nữa tức đến méo cả mũi.
 
Bên trong ghi rõ lịch một ngày của bà nội, từ 6 giờ sáng tới 8 giờ tối.
 
Nào là xoay , xoa bóp, nấu cơm,   phút nào  nghỉ.
 
Còn  hẳn thực đơn, yêu cầu mỗi bữa 4 món một canh,   cá thịt,   ăn đồ thừa, một tuần   lặp  món.
 
 đập tờ giấy  mặt Trương Sơn:
 
“Đây chính là cái kiểu mà  bảo là ‘ăn cơm chỉ thêm bát gạo thôi’ hả? Nhà  mặt dày hơn cả tường thành đấy!”
 
Trương Sơn cầm lấy giấy, cúi gằm mặt,   một lời.
 
Đấy, cái loại đàn ông ,  rõ bố   quá quắt mà  dám  nửa câu.
 
Hồi đó  đúng là  lú mới thấy  hiền lành đáng tin.
 
 trừng mắt với  chồng:
 
“Không cần  hai      đây, bây giờ lập tức dọn  ngoài cho !”
 
Mẹ chồng bĩu môi:
 
“Đây là nhà con trai ,  dọn  ?”
 
  thẳng  mặt bà:
 
“Bà  thấy  hổ ? Đây là nhà của bà nội ,  trắng  con trai bà cũng chỉ là khách trọ thôi. Còn bảo là nhà con trai bà?  là hết !”
 
Mẹ chồng càng quá quắt:
 
“Cô gả  nhà chúng  tức là  nhà  . Cô với bà nội cô đều là do nhà  nuôi, căn nhà  cũng là của nhà chúng !”
 
 là hết thuốc chữa!   định lao tới kéo bà .
 
Trong phòng vang lên tiếng bố chồng:
 
“Mau lên, ai đó  dọn,  ị !”
 
Mẹ chồng đẩy bà nội :
 
“Mau mau  dọn !”
 
Bà nội  nhúc nhích.
 
Mẹ chồng tưởng bà   thấy, bèn túm tay bà mà gào:
 
“Đồ già sắp ch-ếc,   thấy ? Mau  dọn phân cho ông !”
 
Má ơi, m.á.u trong   sôi lên.
 
 lao tới túm tóc  chồng, quật hai cái bạt tai, một cái văng sang trái, một cái trả về bên .
 
“Đồ già sắp ch-ếc là bà đấy!  đ-á-nh ch-ếc bà!”
 
Trương Sơn vội vàng kéo  .
 
Mẹ chồng tóc tai rối bù, má đỏ bừng,    gào:
 
“Con ơi, đ-á-nh nó cho ! Đ-á-nh ch-ếc nó !”
 
 trừng mắt:
 
“Anh dám thử!”
 
Trương Sơn né ánh mắt , lắp bắp mãi mới :
 
“ mà… dù  em cũng  nên  tay đ-á-nh  .”
 
 hừ lạnh:
 
“Bà  đáng  đ-á-nh! Giờ lập tức đưa bố   dọn  khỏi nhà !”
 
Mẹ chồng   đẩy Trương Sơn:
 
“ là đồ vô dụng,   đ-á-nh mà cũng  dám  gì nó ?”
 
Trương Sơn khó xử,  giả vờ:
 
“Bố gọi kìa, để con  dọn cho bố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-tien-vong-ca-nha-chong-ham-tai/chap-7.html.]
 
Mẹ chồng tức tới ngửa .
 
Ngồi phịch xuống cửa  la ầm ĩ:
 
“Ối giời ơi,    xem , con dâu đ-á-nh  chồng, còn đuổi bố  chồng  khỏi nhà !”
 
Tiếng bà  vang cả hành lang, hàng xóm kéo đến  đông.
 
Người càng đông, bà càng diễn hăng, nước mắt nước mũi tèm lem:
 
“Mọi   mặt  ,  con dâu đ-á-nh, nó  cho chúng  ở đây,  đuổi chúng   ngoài!”
 
Mặt bà  sưng đỏ, tóc tai bù xù.
 
Hàng xóm đều là  quen lâu năm,  cảnh  chỉ thấy lạ:
 
“Không thể nào, Doanh Doanh là đứa hiền lành mà. Hơn nữa nhà  là nhà bà nội nó, hai  tự dưng dọn  thế   phép .”
 
Mẹ chồng đập đùi, trợn mắt:
 
“Sao    phép? Nó  gả  nhà  thì là  nhà , nhà bà nội nó cũng là nhà !”
 
Cả đám hàng xóm sững sờ.
 
Mấy   , kiểu  là ?
 
Bà La hàng xóm :
 
“Ui trời,  thế thì mặt dày quá ,  đ-á-nh còn nhẹ đấy.”
 
“  thêm nhé, bố chồng bà  liệt, dọn hẳn  bắt bà nội  hầu hạ. Này,   xem cái lịch sinh hoạt họ  đây .”
 
 đưa tờ giấy cho bà La.
 
Bà nội lau nước mắt:
 
“ gần 80 , mà còn bắt  hầu hạ phân tiểu cho ông . Thử hỏi còn  đạo   ?”
 
Cả đám hàng xóm chuyền tay  xem, ai cũng trố mắt.
 
Rồi  sang  chồng bắt đầu mỉa mai.
 
Bà Vương:
 
“Trời ơi, đúng là mở mang tầm mắt,  từng thấy ai mặt dày thế !”
 
Bà La:
 
“Có tay  chân mà  tự lo cho chồng,  mò đến bắt nạt bà già. Thật là nhục!”
 
Bà Trương hắt nguyên một bãi nước bọt  mặt bà :
 
“Còn dám  chình ình gào  ? Phì!”
 
…
 
Cho dù da mặt bà  dày,  một đám  vây  mắng chửi, bà  cũng thấy khó chịu.
 
Bà  trợn mắt lườm :
 
“Con ranh , gọi  đến bắt nạt tao. Tao sẽ bắt con trai tao ly hôn mày!”
 
  lạnh:
 
“Tốt quá,  cầu còn  ! Cút khỏi nhà  ngay!”
 
Mẹ chồng trừng mắt:
 
“Cút là cút cô với cái bà già , nhà  là của chúng !”
 
 lập tức   trong, vác hết đồ đạc mà bà  mang đến, ném thẳng  ngoài.
 
Mẹ chồng  quơ tay  hét chạy tới.
 
 nghiêng ,  một cú quật vai, ném bà  xuống đất.
 
Bà    đất, gào  thảm thiết gọi:
 
“Con trai ơi, cứu ! Mẹ  đ-á-nh ch-ếc !”
 
Bà nội  vớ ngay cái giẻ lau, nhét  mồm bà .
 
Rồi nhổ thêm một bãi:
 
“Đ-á-nh ch-ếc cái đồ mặt dày !”
 
Bà La  ném thêm mớ rau héo  mặt bà .
 
Cả đám  vây quanh.
 
Mẹ chồng tức nghẹn, chỉ ư ử trong cổ, cuối cùng cũng im.