Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sau khi gác điện thoại, cửa phòng tắm  đá hai cái “cạch cạch”.
 
“Bạch Tịch Yên, cô dám mách lẻo ? Cô ch-ếc chắc .”
 
Nói xong, tiếng bước chân dần  xa.
 
  đầy một phút , bà   ,  gõ nhẹ cửa   bằng giọng mềm mỏng:
 
“Tịch Yên, cô  ngoài .”
 
   nắp bồn cầu trả lời bà :
 
“Có chuyện gì thì  luôn , ai   ngoài  bà  đẩy  xuống cầu thang , để  1 x-á-c hai mạng?”
 
Bên ngoài im lặng một lúc, nhưng tiếng thở gấp gáp rõ ràng là   chọc tức.
 
 lúc đó,   thấy tiếng “tít”, chắc là Lục Vũ về.
 
Lâm Sở Hồng bước chân loạng choạng  ngoài,  vẫn  nhúc nhích.
 
Lục Vũ quát lớn Lâm Sở Hồng: “Bà đánh Tịch Yên? Ai cho bà cái gan đó? Còn nữa,  bà  mật mã nhà ?”
 
Lâm Sở Hồng   bố chồng  ở bên che chở, yếu đuối đến mức sợ hãi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-va-me-chong-cung-co-thai/chuong-4.html.]
Thái độ dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Tiểu Vũ, là Tịch Yên  tát  , mặt  vẫn còn rát đây.”
 
Lục Vũ    thể tin bà ?
 
“Bịa đặt, biến . Từ nay về , bà liệu mà sống cho đàng hoàng, đừng động đến  của , cũng đừng  suy nghĩ lung tung.”
 
Lục Vũ  tới gõ cửa: “Tịch Yên, em   chứ? Có sợ ?”
 
  dậy mở cửa, chui rúc  lòng  mà nức nở vài tiếng.
 
“Chồng , cái tát đó đau quá.”
 
Lục Vũ ôm lấy , thấy Lâm Sở Hồng vẫn  đó, lạnh lùng đuổi .
 
“Bà còn   đá ? Trước khi  tự tay tát  bà, bà  ngay . Sau  cũng đừng   nữa,  ai chào đón bà.”
 
Lâm Sở Hồng  giữ thể diện bề ,  ngờ  ai coi trọng bà .
 
Bà  tức đến mức mắt đỏ hoe, giận dữ lườm  vài cái.
 
Thấy Lục Vũ   , bà  vội tránh ánh mắt.
 
Lục Vũ đặt  ở cửa, đổi mật khẩu  mặt Lâm Sở Hồng, miệng lẩm bẩm: “Ông già tìm ai  tìm,   tìm một bà mụ già n.g.ự.c to óc nhỏ, đúng là tự  khổ .”
 
Lâm Sở Hồng nào dám  càn  mặt Lục Vũ, lặng lẽ rời .