10.
Sau ngày hôm đó, chúng   gặp  nữa.
  ngờ  là Trương Tuyết Kỳ đến tìm .
Cô  hẹn  ở một quán cà phê,   trò chuyện.
Vừa  chủ đề, cô   thẳng tay đặt lên bàn một tấm séc.   con   đó, chỉ cảm thấy giống như một vở “vợ hiền văn học” bước  ngoài đời thật - buồn  đến mức    gì.
“Rời khỏi Ngụy Thành Phong . Cậu  xứng với  .”
 khẽ lắc đầu, định  gì đó.
Có lẽ cô  tưởng  định giở trò mặc cả, vẻ mặt càng thêm giận dữ, bất ngờ đẩy  một cái.
Cái đẩy  khiến… bộ tóc giả  đầu  rơi xuống, để lộ  cái đầu trọc lóc.
Cô  c h í t sững tại chỗ, lúng túng đến luống cuống: “Cậu…    chứ?”
 mím môi, khẽ  với cô , giọng dịu dàng: “Yên tâm, là   b ệ n h,  liên quan gì đến .”
 từ tốn đội  tóc giả,  tiếp: “ chẳng sống  bao lâu nữa . Cầm tiền của  cũng chẳng để  gì. Đừng phí sức  .”
Cô    thêm lời nào, chỉ cúi đầu khuấy sữa trong ly một cách máy móc. Thấy   dậy định , cô vội vàng  lên, lí nhí: “Xin …”
 lắc đầu, bước  khỏi quán.
Lúc , điện thoại trong tay  rung lên - là bác sĩ Lâm.
Trạm Én Đêm
“Cô suy nghĩ kỹ ? Nếu cứ tiếp tục thế , cô chỉ còn sống  một năm.”
 im lặng vài giây, cố  giọng nhẹ : “Một năm… là đủ . Giai đoạn c u ố i, e là chẳng chữa nổi .”
11.
Ngụy Thành Phong  lẽ    chuyện Trương Tuyết Kỳ đến tìm , liền vội vã chạy đến tiệm hoa.
Thấy , tay  vẫn  ngừng cắt tỉa cành hoa.
 giành  : “Ngụy Thành Phong, đừng đến tìm  nữa. Mình  thích .”
Anh  thụp xuống,  : “Là Trương Tuyết Kỳ   gì với em đúng ? Ánh Tinh, em   ,   thích cô , cô  chỉ đang cố tạo couple để nổi tiếng thôi.  chỉ thích em, hãy cho  một cơ hội,  ? Em cũng thích  đúng ?”
  dám ngẩng đầu  ,  sợ bắt gặp cảm xúc trong mắt .
 gần như  thể cảm nhận  trái tim  đang rạn vỡ qua từng lời  đứt quãng .
... trái tim  lúc  cũng đang nhói đau, cũng đang nứt vỡ.
Chỉ là,  quá nhiều điều   . Nếu  ở bên , chẳng khác nào đang vô trách nhiệm với cuộc đời .
    trách nhiệm với bản   khi chọn từ bỏ điều trị.    thể tiếp tục vô trách nhiệm với  khác.
Huống hồ...  là ánh  lấp lánh trong mắt .
“Không .”
“ sẽ đợi em.”
“Đừng đợi nữa.   thích .”
“Lời  dối đó thật vụng về, Ánh Tinh,   tin.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-vi-anh-ma-khong-uong-canh-manh-ba/chap-4.html.]
 tiếp tục cắm hoa,  trả lời.
12.
 dường như  đánh giá thấp tình cảm và sự kiên trì của Ngụy Thành Phong, cũng đánh giá quá cao khả năng  lời tuyệt tình của chính .
   bất lực  tình yêu ngập trời  dành cho .
Gần như mỗi ngày  đều nhận  một bó hoa hồng kèm  tím mà  gửi đến, cũng đều đặn nhận  những lời hỏi han quan tâm từ  qua WeChat.
Dù  che giấu  giỏi, nhưng vẫn  qua  mắt paparazzi.
Họ chụp  vài bức ảnh mập mờ, đăng lên mạng, lập tức tạo nên một cơn bão dư luận.
Và  - trung tâm của vòng xoáy đó,  mở cửa tiệm hoa liền  một nhóm phóng viên vây lấy.
“Nhìn kìa, đây chính là cô gái mà Ảnh đế thường xuyên gặp lén!”
“Cô gái, cô và Ngụy Thành Phong là quan hệ gì?”
“Cô   là  thứ ba ?”
“Cô  quen với Ngụy Ảnh đế bằng cách nào?”
Từng chiếc micro dồn dập áp sát khiến  gần như  thể thở nổi.  yếu ớt từ chối, nhưng càng lùi, họ càng ép sát.
Có  còn thô lỗ dí máy  sát  mặt .
Trong lúc giằng co hỗn loạn, bộ tóc giả của   giật rơi xuống, để lộ mái đầu chỉ mới lưa thưa vài sợi tóc con.
Hà Tuế Tuế vội dùng áo khoác che cho , cố gắng khiến  đỡ khó xử hơn, “Các  đối xử với  thường như  ?”
“Lương tâm mấy  để  !” Cô  hét lên, nhưng chẳng ai , càng  ai dừng  vì mấy câu trách móc .
Hiện trường chỉ vì chiếc tóc giả mà im lặng thoáng chốc,   lập tức  ánh đèn flash và những chiếc micro dồn dập lấn át.
“Các   cái gì ! Cút hết !” Ngụy Thành Phong chen  đám đông, chắn  mặt , che chở  kỹ càng.
Anh nắm lấy tay  - tay  ấm áp, siết chặt lấy  như sợ  tan biến.
Dưới ánh đèn flash chớp lóa, đầu  choáng váng, cảm giác cơ thể  còn vững.
Trong lúc xô đẩy,  ngã xuống nặng nề.
Ý thức mơ hồ,   thấy đủ loại âm thanh: tiếng  huyên náo, tiếng còi xe cấp cứu, tiếng máy ảnh chớp nhoáng, và cả tiếng nức nở của Ngụy Thành Phong.
13.
 mở mắt , đập  mắt là trần nhà b ệ n h viện quen thuộc.
Bên giường   một  đang nắm c.h.ặ.t t.a.y - là Ngụy Thành Phong,  gục bên cạnh , ngủ gật.
Râu lún phún  cằm, trông  vẻ  mấy hôm  cạo.   đưa tay chạm thử,  lỡ   tỉnh giấc.
“Ánh Tinh, em tỉnh . Em  khát ,  đói ?” Anh vội vàng rót nước, thử nhiệt độ  đưa cho , ánh mắt lo lắng   chăm chú.
“Mình  đói.”  lắc đầu. “Cậu   ,  ở đây một  .”
“Trong mắt em,  là loại  tàn nhẫn  ?” Anh hiếm khi nổi cáu,  đó mắt cũng đỏ hoe, ôm chặt lấy : “Hà Tuế Tuế   hết cho  . Để  ở bên em,  ?”
“Bao lâu?”  nhẹ giọng hỏi.
Giọng  khàn khàn, mang theo run rẩy nhưng vẫn kiên định: “Cả một đời.”