20.
Rất lâu  lâu về , Ngụy Thành Phong  là một  đầy vết nứt.
Vì   ba ,  luôn  bắt nạt - cho đến khi Tống Ánh Tinh xuất hiện, đem đến cho thế giới đen tối của  một ánh  le lói đầu tiên.
Tống Ánh Tinh mang đến cho  những viên bánh trôi nóng hổi, dạy  những bài toán mãi  thể hiểu nổi, và hơn hết - cô dạy   thế nào là yêu một .
Anh  ngừng nỗ lực để xứng đáng với cô. Và khi    cô luôn thích từ đầu đến cuối là , Ngụy Thành Phong bỗng thấy, tất cả những năm tháng bỏ lỡ … đều  còn đáng kể.
 , Tống Ánh Tinh vẫn  .
Anh bắt đầu hối hận - vì    gặp cô sớm hơn một chút.
[Nếu thần linh  thể   điều ước của … thì xin hãy để  :  nhớ em. Chúc em ngủ ngon. Mong giấc mơ của  luôn  em – vì  của .] Anh lặp  lặp  những dòng chữ  trong quyển sổ tình yêu, mong thần linh  thấy, ban cho  một giấc mộng.
 cuối cùng,  chỉ mơ thấy Tống Ánh Tinh đúng một .
Chỉ một  duy nhất.
Thật  thứ giế* c h í t ,   là tin cô   . Mà là khi tất cả lắng xuống,  đột nhiên nhớ  từng mẩu ký ức vụn vặt về cô - từng chút, từng chút một... như d.a.o nhọn cứa từng nhát.
Và vì ,   còn hy vọng  những giấc mơ mờ ảo nữa.
Giữa vườn  tím rực rỡ,    gặp... vì  của đời .
21. Ngoại truyện 01
  ở  Địa phủ ,  lâu.
Chủ yếu là vì… cho dù  uống bao nhiêu bát canh Mạnh Bà,  vẫn  thể quên  Ngụy Thành Phong.
Dần dà, cả Địa phủ đều   một  chấp niệm quá sâu, suốt năm năm trôi qua vẫn chẳng thể quên   yêu.
Nhờ phúc của Ngụy Thành Phong,  vô    quen  gửi vàng mã cho  - nào là tiền, nào là những bộ phim điện ảnh của , thậm chí cả quà lưu niệm fan tặng.
 những năm gần đây, Ngụy Thành Phong hình như   tác phẩm mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-vi-anh-ma-khong-uong-canh-manh-ba/chap-7-het.html.]
 xem đến mức... gần như phát chán .
Không  hôm nay Địa phủ  chuyện gì mà   đông nghịt -    một  nổi tiếng mới đến.
  ngáp  gấp cuốn album ảnh của Ngụy Thành Phong , cúi  lục một đống băng đĩa,  sang cô gái bên cạnh đang xem hoạt hình hành động, hỏi xem  thể đổi phim với cô  .
Cô  bí hiểm đưa cho  một quyển tạp chí đầy mấy   trai trẻ ,  nhét vội  lòng - chỉ  bìa thôi  thấy … "nóng mắt".
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng  cũng lật  xem.
 đúng lúc , một bàn tay che lên tấm hình  cơ bụng  c h í t  .
“Chẳng lẽ…    trai bằng họ ?”
 ngẩng đầu lên — là Ngụy Thành Phong.
 thoáng ngạc nhiên. Lẽ   mới chỉ ngoài ba mươi,   c h í t sớm như  ?
“Ô,  cũng xuống đây  ? Đây là ‘lão làng’ ở Địa phủ đấy, năm năm liền, uống cả ngàn bát canh Mạnh Bà mà vẫn  quên   yêu . Tống Ánh Tinh, mau chào hỏi   cái coi.” Hắc - Bạch Vô Thường bước  gần , giới thiệu với vẻ nửa đùa nửa thật.
“Ngụy Thành Phong… Em nhớ .”  ôm chặt lấy , vòng tay mỗi lúc một siết chặt hơn.  sợ… sợ  chỉ là một làn sương mỏng, chớp mắt là biến mất.
Hắc - Bạch Vô Thường che mắt ,  bộ  chịu nổi cảnh tình cảm ngọt đến sâu răng.
“Được   , hai  mau  đầu thai , đừng chiếm tài nguyên Địa phủ nữa. Nhìn hai  mà  hoa cả mắt.  sắp xếp hết . Kiếp  đảm bảo cô xinh , khỏe mạnh, giàu , còn   thanh mai trúc mã với Ngụy Thành Phong, hạnh phúc viên mãn.”
 và Ngụy Thành Phong  một vòng sáng nuốt lấy, dần dần hóa thành hư vô.
Lần , chúng  sẽ  yêu  hàng ngàn hàng vạn .
Trạm Én Đêm
Cùng  ngắm bình minh, cùng  tiễn hoàng hôn. Năm tháng theo năm tháng.
Một đời  một đời.
Mãi mãi  rời xa.
(Hết)