Sau khi Đường Đường rời khỏi phòng livestream, bình luận vẫn vô cùng sôi nổi.
Đương nhiên,  một   cho rằng cách  của Đường Đường  đúng, dù  đó cũng là cha cô , nhưng phần lớn   đều cảm thấy hả hê.
Quan tham tham nhũng cái gì?
Là tiền của những  dân thường như họ, tại   nên  quả báo?
Họ chỉ  thấy quan tham ngã ngựa, còn là do ai tố cáo mà ngã ngựa, quan trọng ?
Hơn nữa, ngay cả từ góc độ của Đường Đường,  cha  cũng   tròn trách nhiệm, là kẻ chủ mưu khiến gia đình họ tan nát, ông   chịu trách nhiệm.
Thời Nhất liếc  những bình luận sôi nổi nhưng  đưa  bất kỳ đánh giá nào. Trong lòng cô, sai là sai, ai cũng  quyền chỉ   sai,   bất kỳ tình cảm nào ràng buộc.
Ngay cả khi   Đường Đường tố cáo, chuyện cha cô  tham nhũng sớm muộn gì cũng sẽ  cấp  điều tra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Việc Đường Đường  ầm ĩ bây giờ cũng tránh  thiệt hại tài sản của nhân dân lớn hơn nữa, đồng thời cũng khiến  lầm mà cha cô  gây   đến mức  thể cứu vãn.
Cô  gián tiếp cứu cha cô , chứ   như những gì bình luận  là hại ông .
Tuy nhiên, Thời Nhất cũng   giải thích thêm,  những  chỉ  tin  những gì họ tin,  khác  gì cũng vô ích.
"Hôm nay còn  vị thứ ba, 'Bắt kẻ  ăn rau mùi  trồng rau mùi'  đó ?"
" đây,  đây, đại sư  xin kết nối , ngài đồng ý ."
Thời Nhất đồng ý, và vài  cùng xuất hiện trong khung hình.
Ba nam hai nữ,  vẻ ngoài, tuổi tác  hai mươi,  cầm điện thoại là một trong  các cô gái, chắc hẳn cô  là  may mắn trúng thưởng.
"Chào đại sư, ngài cứ gọi  là Rau Mùi, năm chúng  là sinh viên trường Giang Đại, chúng   một đề tài nghiên cứu văn hóa dân gian, năm  chúng  là một nhóm, văn hóa dân gian ở Tây Nam  phong phú và  bảo tồn , nên năm  chúng   chuẩn   thực tế."
Rau Mùi   chuyện,  trả tiền quẻ.
"Hôm qua chúng   đến một thị trấn tên là Vạn Giang Duyên để nghỉ chân, sáng nay ăn sáng xong chuẩn   đến một ngôi làng tên là Làng Trường Thọ thuộc Vạn Giang Duyên để thực tế, kết quả  định xuất phát, chiếc ngọc bội  đeo từ nhỏ  hiểu  tự nhiên  nứt, lòng   chút bất an, nên  đến tìm ngài xem bói, chuyến   của chúng   thuận lợi ?"
Thời Nhất  trả lời câu hỏi của cô, mà nhíu mày hỏi: "Cô  các cô ở ?"
Rau Mùi khó hiểu trả lời: "Vạn Giang Duyên."
Thời Nhất nhận  câu trả lời chính xác, ngẩng đầu  Thúy Thúy bên cạnh, liền thấy Thúy Thúy gật đầu.
"Đại nhân, nơi chúng  cần đến là đây,   bản đồ, địa điểm   gần với Làng Trường Thọ mà năm  bạn nhỏ   đến."
Thúy Thúy mở bản đồ điện thoại, phóng to điểm đến của họ, thì thấy nó  trong một ngọn núi sâu cách Làng Trường Thọ mà Rau Mùi và nhóm của   đến về phía Tây Nam  năm cây .
"Đại sư,  ? Chỗ   gì   ?"
Rau Mùi và nhóm của    thấy giọng Thúy Thúy, chỉ thấy Thời Nhất khác thường, trong lòng vốn  bất an, giờ  càng hoảng loạn hơn.
"Không , chuyến   của các cô quả thật sẽ  thuận lợi, các cô nhất định  đến đó để thực tế ?"
Rau Mùi  bốn  còn , trong đó  một nam sinh viên tiến đến  camera  Thời Nhất : "Đại sư, chúng  cũng  nhất thiết  đến đó, chỉ là chúng   tìm hiểu  nhiều tài liệu  đó, nếu đột ngột đổi đề tài khác, sẽ khá rắc rối."
" nếu ngài  chuyến   của chúng  sẽ gặp tai ương đổ m.á.u hoặc nguy hiểm đến tính mạng, thì chúng   theo ngài, tuyệt đối  , lập tức đổi đề tài!"
[Ha ha ha ha,  em  còn  quý mạng phết.]
[ là thích những    lời như ,  lời khuyên, no bụng!]
[Làng Trường Thọ?  nhớ hình như  đây  báo cáo về ngôi làng ,  trong làng đều sống  thọ,  mấy cụ già trăm tuổi đấy,   cụ già nhất một trăm mười ba tuổi.]
[Ôi trời, đây là trường thọ thật đấy! Một trăm mười ba tuổi, vượt qua cả một thế kỷ, chứng kiến bao nhiêu lịch sử!]
[Xin , cứ nhắc đến Tây Nam là   liên tưởng đến trùng độc Miêu Cương...]
[Này, đừng  bậy, bí thư chi bộ sẽ tức giận đấy, chúng   dám tùy tiện hạ độc !]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-147-dung-noi-bay-bi-thu-chi-bo-se-tuc-gian-day.html.]
Thời Nhất  năm  vô cùng căng thẳng  màn hình, ấn đường của họ đen xì,   quả thật  tai ương đổ máu, nhưng   một tia hy vọng.
Có lẽ tia hy vọng  ứng nghiệm ở cô.
"Có thể ,  cần đổi đề tài, các cô cứ chờ  ở khách sạn  ."
Rau Mùi  Thời Nhất bảo họ đợi cô, lập tức kích động hỏi: "Đại sư, ngài cũng  đến Làng Trường Thọ ?"
"Ừm, sáng mai mười giờ sẽ  Làng Trường Thọ cùng các cô."
Tối nay  tám giờ cô  thể đến thị trấn Vạn Giang Duyên, muộn quá thì cứ ở  thị trấn .
"Ừm ừm, , đại sư, chúng  đợi ngài đến!"
Vẻ mặt căng thẳng và sợ hãi của năm  Rau Mùi lúc   biến mất,   đó là sự phấn khích.
Không ngờ họ   thể gặp  đại sư Thời Nhất huyền thoại!
Sau khi Rau Mùi và nhóm của họ rời khỏi phòng livestream, họ dần dần hiểu .
Ngôi làng Trường Thọ mà họ  đến chắc chắn  điều gì đó kỳ lạ, nếu  đại sư Thời Nhất sẽ  tình cờ đến một ngôi làng hẻo lánh như  để du lịch.
Đại sư Thời Nhất là  Lâm Thành, cách Làng Trường Thọ gần hai nghìn cây , Làng Trường Thọ  khép kín và lạc hậu, hơn nữa hầu hết thanh niên trong làng đều  rời làng, chỉ còn  một   già, đại sư Thời Nhất   vô cớ đến làng?
Rau Mùi và mấy  càng nghĩ càng phấn khích,  hề sợ hãi.
Dù   đại sư Thời Nhất ở đây mà, đúng ?
Họ cũng   lời, cứ ở trong khách sạn    cả, ngay cả ăn cũng gọi đồ ăn ngoài.
Trong phòng livestream của Thời Nhất,  khi Rau Mùi tắt mic, Thời Nhất theo thông lệ liếc  bình luận.
Hầu hết các bình luận đều tò mò cô  Làng Trường Thọ  gì, Thời Nhất   dối, nên đành giả vờ như  thấy câu hỏi của họ, liếc  thấy   vấn đề gì nữa, liền thoát khỏi phòng livestream.
Sau khi tắt livestream, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Bạch, dặn   giúp cô  một việc.
Chuyện  hứa với  nhà họ Triệu cô vẫn  quên, nhưng đây là chuyện nhỏ,  cần cô đích   một chuyến, đợi lát nữa bảo Tiểu Bạch  xem là .
Mọi việc  sắp xếp xong, Thời Nhất rời khách sạn  đến ga tàu cao tốc để đến thị trấn Vạn Giang Duyên, còn Thúy Thúy và Thực Phát Quỷ thì chui  bùa đợi đến ga tiếp theo mới  ngoài.
Đêm đó, lúc mười hai giờ,  ngôi mộ  con cháu nhà họ Triệu đào bới ban ngày  trở  nguyên trạng, con ma già với bộ áo choàng cũ nát vui vẻ chui  trong mộ.
Đột nhiên, khí tức xung quanh biến đổi, một luồng gió âm lạnh lẽo mạnh mẽ lướt qua, một bóng trắng xuất hiện  ngôi mộ của .
"Bạch... Bạch... Bạch Vô Thường đại nhân..."
Bạch Vô Thường từ  cao liếc  con ma già đang hoảng loạn quỳ xuống run rẩy  dám ngẩng đầu  ,    bản  sổ sinh tử  tay.
"Lưu Thủy Căn, sinh năm 1911, c.h.ế.t năm 1931, c.h.ế.t vì chiến loạn, tại  vẫn lưu  nhân gian?"
"Bạch, Bạch đại nhân,  cũng  , ,   âm sai đến dẫn  ,      để đến địa phủ..."
Bạch Vô Thường  thời gian,  thời gian đó âm sai quả thật  bận, việc  linh hồn  bỏ sót  bên ngoài cũng  bình thường.
"Đi thôi, bây giờ  dẫn ngươi đến địa phủ."
"Đại, đại nhân,   thể   ?"
Bạch Vô Thường liếc mắt một cái, Lưu Thủy Căn sợ đến mức trực tiếp bò rạp xuống đất, "Đại, đại nhân—"
Đại ca chỉ bảo  đến xem con ma hoang dã  rốt cuộc tên họ là gì, chứ  hề bắt buộc   đưa về địa phủ.
Đôi mắt đen láy của Bạch Vô Thường khẽ động,  đó : "Ngươi  thể  đến địa phủ, nhưng nếu ở nhân gian  điều , thì chỉ  thể hồn bay phách tán."
Bạch Vô Thường  xong, đầu ngón tay khẽ điểm, một luồng ánh sáng trắng nhập  hồn thể của Lưu Thủy Căn,  đó biến mất.
Lưu Thủy Căn thấy , hướng về phía nơi  đó   mà ba lạy chín khấu liên tục  lời cảm ơn,  đó bò  trong mộ của  để bình phục  tâm trạng căng thẳng.
U hu hu, Bạch Vô Thường đại nhân đáng sợ quá!