“Không thành vấn đề, thể cùng.”
“Tốt, , , tiểu Thời Nhất, nhiệm vụ cô ở đây, tin chắc chắn sẽ thuận lợi thành!”
Cục trưởng Nhiếp vui vẻ liền ba tiếng “”, khi phấn khích, vẻ mặt ông như nghĩ đến chuyện gì đó buồn bã, nụ khóe miệng dần tắt , mặt lộ vẻ phẫn nộ với Thời Nhất:
“Thời Nhất, những năm gần đây, dù là nhà khoa học trong nước ngoài nước, nhiều đều gặp tai nạn mà qua đời. Trong nước, thủ đoạn quen thuộc của họ là tạo tai nạn giao thông, còn ở nước ngoài, ha ha ——”
Cục trưởng Nhiếp lạnh một tiếng tiếp: “Đó là địa bàn của họ, thủ đoạn của họ tầng tầng lớp lớp, lượng nhà khoa học bức hại quá kinh khủng.”
cách nào, khoa học cận đại trong nước khởi đầu muộn, đó phong tỏa một thời gian dài, họ nước ngoài học tập.
Chỉ là nhiều cơ hội trở về nữa.
Một là tự nguyện về, một thì g.i.ế.c hại khi về nước.
“Cục trưởng Nhiếp, nếu họ vẫn còn mắc kẹt ở nước ngoài như Tô Minh Vĩ, sẽ đưa tất cả họ về.”
Thời Nhất hiếm khi trịnh trọng lời đảm bảo với khác.
“Tốt! Vậy nhờ Thời Nhất !”
Thời gian gấp rút, thứ Hai Cục trưởng Nhiếp mới với Thời Nhất về việc nước ngoài thực hiện nhiệm vụ, sáng sớm thứ Ba , chuyên đến đón Thời Nhất sân bay.
Để gây chú ý và nhiệm vụ thành thuận lợi, theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ bí mật đến nước ngoài, đưa các nhà khoa học đến một quốc gia thiện với họ , đó mới máy bay chuyên dụng về nước.
Ngay cả khi sự tham gia của Thời Nhất, họ cũng dám dễ dàng đổi kế hoạch, dù đây là một kế hoạch một nhóm dành nhiều thời gian để đưa , là một kế hoạch đảm bảo nhất.
“Đại sư Thời Nhất!”
Thời Nhất lên xe, giọng kích động của Tô Triều Húc vang lên ở ghế xe.
“Ban đầu tưởng chỉ là đón cha , ngờ chỉ hai ngày, tính chất sự việc đổi.”
Thời Nhất mỉm , “Cũng thôi, cô yên tâm, sẽ đón cha cô về.”
“Vâng , tin đại sư Thời Nhất, cũng tin Tổ quốc chúng !”
Tô Triều Húc gật đầu mạnh, nhưng nghĩ đến cha nhiều năm gặp, cô khỏi chút căng thẳng, liên tục vô thức xoa xoa ngón tay.
Lâm Lạc và Thời Nhất cạnh , đợi hai họ chuyện xong, cô mới Thời Nhất hỏi: “Có cô nhiệm vụ hồi thứ Bảy ?”
Thời Nhất nhướng mày, “ , lúc đó với Lâm cảnh quan là chuẩn nước ngoài ?”
Lâm Lạc: “……”
Thôi , lúc đó cô còn tưởng cô chỉ đơn thuần cùng Húc Húc nước ngoài với tư cách cá nhân, ngờ là như .
Đoàn của họ đến sân bay thì thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Lâm Lạc khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia cảm xúc, đàn ông cao lớn đang ở cửa lên máy bay chờ họ, lạnh nhạt : “Đội trưởng Mạnh, ở đây?”
“Xem Lâm đội trưởng kìa, đương nhiên Lâm đội trưởng gì thì nhiệm vụ của là đó .”
Mạnh Trì nở nụ cà lơ phất phơ, chuyện với Lâm Lạc xong, Thời Nhất, vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều.
“Đại sư Thời Nhất, xin chào. Vì chúng kinh nghiệm hợp tác, nên Cục trưởng Nhiếp cử cùng cô nước ngoài. Còn các đồng nghiệp của Cục An ninh quốc gia thì , đợi chúng bay đến M quốc sẽ hội hợp.”
Tất cả đều vì sự an , phận của Thời Nhất và mấy họ chỉ là du khách du lịch một .
Thời Nhất gật đầu tỏ vẻ , đó liền lên máy bay đến M quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-219-chac-chan-la-nguyet-lao-lam-viec-sai-sot.html.]
Lâm Lạc và Mạnh Trì liền , còn Tô Triều Húc thì cùng Thời Nhất.
Trên máy bay, Lâm Lạc khoanh tay ngực, nhắm mắt dưỡng thần, dù chuyến bay cũng khá dài.
“Đội trưởng Lâm, chúng lâu cùng nhiệm vụ .”
“Ừm.”
“Đội trưởng Lâm, cô tiếp xúc với đại sư Thời Nhất nhiều hơn, quan hệ với đại sư cũng hơn, cô thể với đại sư xem thể mở cửa cho , để mua thêm một ít bùa bình an, tiện thể mua thêm một ít bùa ẩn cho ?”
Chuyện tự với Thời Nhất cũng , dù cũng chuyện khó .
Hắn chỉ tìm chủ đề để chuyện với Lâm Lạc mà thôi.
Lâm Lạc từ từ mở mắt liếc đàn ông bên cạnh, từ khi Thời Nhất sợi tơ duyên của cô và Mạnh Trì buộc với , trong lòng cô luôn chút khó chịu.
Cô cũng ý nghĩ gì khác, chỉ là hai đây hợp , đều thấy chán ghét.
Bây giờ tuy còn khí căng thẳng như , nhưng cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường, hơn nữa còn đồng nghiệp cùng bộ phận.
Bình thường ít giao tiếp, Lâm Lạc thực sự thể tưởng tượng sợi tơ duyên của họ buộc với .
Cô nghĩ, chắc chắn là Nguyệt Lão việc sai sót .
Nếu , cô và Mạnh Trì thế nào cũng thể cùng .
Mạnh Trì thấy cô gì, đôi mắt bình thường khiến tội phạm kinh hãi lúc chút d.a.o động nào chằm chằm , trái tim vốn đập đều đặn của đột nhiên đập nhanh hơn khoảnh khắc .
Hắn thậm chí còn lo lắng tiếng tim đập mạnh mẽ và rộn ràng của sẽ lộ suy nghĩ trong lòng, cơ thể khỏi ngả ghế, mặt nở nụ cà lơ phất phơ thường ngày.
“Sao ? Đội trưởng Lâm đừng hiểu lầm, là thanh niên , đều là để trấn áp tội phạm hơn, nên mới tìm đại sư Thời Nhất mua bùa.”
“ bùa bình an của đại sư Thời Nhất mỗi ngày chỉ một nghìn lá, hơn nữa những loại bùa như bùa ẩn , cô treo giỏ hàng, vì bùa ẩn khó hơn ?”
“Chỉ cần ý đồ , Thời Nhất vẫn dễ chuyện, bùa gì, cứ tự với cô .”
Lâm Lạc xong thu ánh mắt , nữa nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mạnh Trì khỏi nhẹ nhàng thở phào một , đưa tay đặt lên ngực, như an ủi trái tim bất an đó.
“Này, Đội trưởng Lâm thế là ? Đang nghi ngờ tấm lòng yêu nước kính nghiệp của ?”
“Ha ha ~”
Lâm Lạc chỉ khẽ hừ một tiếng, đó đầu sang một bên, tỏ vẻ từ chối chuyện với nữa.
Mạnh Trì sẽ dễ dàng im miệng, nghiêng về phía cô, hạ giọng, “Lâm Lạc, cô ý gì? Đang nghi ngờ tấm lòng yêu nước kính nghiệp của ?”
Lâm Lạc lười biếng đến mức thèm nhấc mí mắt, khuỷu tay đẩy , trực tiếp kéo giãn cách giữa hai , lạnh nhạt : “Thôi , tự với Thời Nhất, cần dưỡng sức, nếu còn nữa, sẽ nữa.”
Mạnh Trì thấy cô quả thật vẻ mệt mỏi, há miệng, gì nữa, đó vẫy tay gọi tiếp viên hàng , xin một chiếc chăn đắp cho cô.
Thời Nhất và Tô Triều Húc ở phía bên lối , song song với họ. Thời Nhất phía trong gần cửa sổ, khi lên máy bay tò mò cảnh vật bên ngoài.
Tô Triều Húc thì suốt quá trình đều chằm chằm tương tác giữa chị họ và Mạnh Trì, cuối cùng thấy Mạnh Trì xin chăn đắp cho chị họ, nhướng mày khóe miệng khỏi cong lên, đó đầu nhỏ giọng hỏi Thời Nhất.
“Đại sư Thời Nhất, chị và Mạnh là lương duyên ?”
————
Các bạn mến, hiện đang hoạt động Vua Quà Tặng, thể tặng một món quà nhỏ miễn phí ~