" , ông nội của quả thật mất hai mươi năm ."
Nghe lời khẳng định chút do dự của Thời Nhất, Dương Hiểu Chí cầm điện thoại, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ. Anh ấp úng mãi, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi: "Ông nội mất hai mươi năm mà vẫn đầu thai ?"
Nói xong, cảm thấy lời vẻ mạo phạm ông nội , vội vàng chắp tay mặt hướng về mà bái lạy, miệng còn lẩm bẩm: "Cháu trai lỡ lời, ông nội lượng hải hà, ngàn vạn đừng chấp nhặt với cháu trai."
Dương Hiểu Chí xin xong mới về phía Thời Nhất.
"Đại sư, cô ông nội sờ đầu con trai , rốt cuộc là ?"
Thời Nhất thở dài : "Cũng là trùng hợp, ngày thứ ba các về quê chính là ngày Rằm tháng Bảy."
"Ngày Rằm tháng Bảy quỷ môn mở rộng, tất cả quỷ Địa phủ đều chạy lên trần gian để thăm , ông nội cũng trong đó."
[Oa oa oa, hóa ngày Rằm tháng Bảy thật sự quỷ về trần gian !!!]
[Thảo nào đều ngày Rằm tháng Bảy đừng lang thang bên ngoài~]
Dương Hiểu Chí dường như phần nào hiểu chuyện gì đang xảy với con trai , đúng lúc, lời tiếp theo của Thời Nhất xác nhận suy nghĩ của .
Thời Nhất: "Quỷ c.h.ế.t thường trú ngụ ở Âm Tào Địa Phủ, quanh năm chỉ ngày Rằm tháng Bảy mới thể trở về trần gian. Ông nội khó khăn lắm mới về một , thấy đứa chắt trai trắng trẻo bụ bẫm của , vui mừng quá nên kìm mà sờ đứa chắt yêu quý của ."
"Con trai còn nhỏ, mới ba tuổi, chịu cái sờ của một lão quỷ c.h.ế.t hai mươi năm, nên giật ."
Dương Hiểu Chí: "..." Anh vạn ngờ chuyện đúng là như .
[Chắt trai: Các bạn ơi, ai hiểu ! Ông cố vui quá, hại con lâu như ~]
[Ông cố: Các bạn ơi, ai hiểu ! Đứa trẻ con , còn là cháu ruột của , vui quá kìm thôi, kết quả hại nó lâu như !]
[Hahahahaha, hai đang cosplay đó ~]
[Hahaha, điên , sự chú ý của cũng giống trai , c.h.ế.t hai mươi năm mà vẫn đầu thai ?]
[Anh đừng , đừng , sự chú ý của cũng ở chỗ , hahahaha~]
Thời Nhất thấy vẻ mặt tò mò của họ, tùy tiện trả lời: "Không đầu thai thì cứ ở Địa phủ cư dân chịu di chuyển."
"Chẳng qua chỉ hai mươi năm thôi, Địa phủ đầy lão quỷ mấy trăm năm đầu thai."
Cô là một trường hợp ngoại lệ nên lấy ví dụ. Chỉ đến hai con quỷ trong nhà cô bây giờ, một con ba trăm năm, một con một trăm năm, ông nội Dương Hiểu Chí so với họ thì trẻ trung hơn nhiều.
Cái giọng đương nhiên của cô một nữa khiến cư dân mạng bắt đầu suy luận đủ kiểu. Không còn cách nào khác, dáng vẻ của cô thật sự như thể hiểu rõ Địa phủ, cứ như nhà .
Họ khỏi những suy đoán táo bạo, lẽ nào Đại sư Thời Nhất còn từng Âm Tào Địa Phủ ? nơi đó chẳng chỉ linh hồn c.h.ế.t mới thể đến ?
Thời Nhất vẫn suy nghĩ phân tán của cư dân mạng đoán một chút sự thật, Dương Hiểu Chí khi lời cô chỉ nhanh chóng giải quyết chuyện của con trai . Đứa trẻ lâu, thời gian đứa trẻ chịu tội, họ lớn cũng kiệt sức.
" thể giúp thằng bé ngừng ngay bây giờ, để nó trở bình thường. Sau đó, hai đốt chút tiền giấy và vàng bạc cho ông cố thằng bé, nhớ khi đốt thì những lời hiếu kính chúc phúc, cũng thể kể cho ông những chuyện của thằng bé mấy ngày nay, ông sẽ chừng mực."
Dương Hiểu Chí vội vàng gật đầu: "Vâng, , nhớ , lát nữa tắt kết nối sẽ mua ngay!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-73-chang-qua-chi-hai-muoi-nam-dia-phu-co-day-quy-may-tram-nam-chua-dau-thai.html.]
Thời Nhất: "Ừm, mua loại in sẵn, vô dụng, cần mua tiền giấy cắt từ giấy vàng. Được , bây giờ cầm điện thoại phòng ."
"Vâng, ."
Dương Hiểu Chí cầm điện thoại phòng ngủ, vợ vẫn đang đau lòng an ủi cảm xúc của đứa trẻ. Anh định gì đó, thì Thời Nhất : "Đặt điện thoại gần thằng bé."
Dương Hiểu Chí lời cầm điện thoại gần vợ và con trai.
"Anh đang gì ?"
Vợ đang bực bội, giúp dỗ con thì thôi, còn cứ cầm điện thoại mãi. Cô đầu định nổi giận, nhưng đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm tĩnh lặng như giếng cổ của Thời Nhất. Lời của cô đột nhiên dừng , đó cô thấy Thời Nhất giơ tay vẽ gì đó trong trung, miệng còn lẩm bẩm.
"Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương, đoạn khước ác mộng, bạt trừ bất tường. Cấp cấp như luật lệnh, sắc!"
Động tác tay của cô dừng , theo chữ 'sắc' giòn tan cuối cùng của Thời Nhất, tiếng òa của đứa trẻ bỗng nhiên ngừng bặt. Đứa trẻ cuối cùng cũng nín , vợ chồng Dương Hiểu Chí vô cùng vui mừng.
Anh bảo vợ tiếp tục ở bên con trai, còn thì hướng về phía Thời Nhất trong điện thoại mà lời cảm ơn rối rít.
Thời Nhất: "Không gì, nhớ đốt chút đồ cho ông nội là ."
"Vâng, , nhất định nhớ, nhất định nhớ."
Vấn đề của con trai Dương Hiểu Chí giải quyết, ba quẻ hôm nay kết thúc. Chuyện của Trần Tiểu Liên đợi đến giờ Tý tối nay, tức là từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng mới thể phá bỏ minh hôn đó.
Trước khi tắt livestream, cô cũng quên chào hỏi cư dân mạng.
Thời Nhất: "Ba quẻ hôm nay đến đây là kết thúc. Sau sẽ dành thời gian một video về phần giấc mơ, cư dân mạng nào quan tâm thể tự xem."
Nói xong, cô định liếc xem bình luận của cư dân mạng còn câu hỏi nào khác , nếu , cô sẽ tắt livestream.
[Được , , chờ video của Đại sư~]
[Đại sư, bùa chiêu tài hết , mau mau lên kệ !]
[ xem giỏ hàng của Đại sư, c.h.ế.t mất, hahahahahaha——]
[Bùa chiêu tài 3988 tệ một lá thì cung đủ cầu, bùa đào hoa 1088 tệ thì ai hỏi mua. Chủ yếu là điện thờ duyên phận thì ngơ, điện thờ tài thần thì quỳ gối dậy, hahahaha]
[Cũng đến mức ai hỏi mua, chẳng vẫn hai mươi mốt lượt bán (đầu chó)]
[Đại sư, Đại sư, tối nay thể cho chúng hóng vui cái vụ minh hôn ?]
[Người thích hóng hớt, linh hồn thích hóng hớt, thật sự là cái gì cũng hóng, Đại sư, cũng xem đó~]
[(Hét lên) (vặn vẹo) (bò lồm cồm trong bóng tối) (uốn éo) (lượn lờ trong bóng tối) (bò tới đầy kích động) (bò đến chân Đại sư) (duỗi móng vuốt ôm lấy chân Đại sư) ( lóc thảm thiết cầu xin) (cầu xin Đại sư cho con xem ) (đời từng thấy minh hôn rước dâu) (Đại sư cao) (ánh mắt cao quý lạnh lùng khinh thường con) (lạnh lùng ) ( là một tiểu yêu tinh) ( cách nào với ngươi) (cứ như ý ngươi)]
[Hahahahaha, văn học phát điên mới, từng thấy, lưu , lưu .]
Thời Nhất tự cho rằng mấy ngày nay cô nghiêm túc tìm hiểu về thế giới loài thông qua internet. bây giờ thấy những lời bình luận của cư dân mạng, cô cảm thấy đôi khi trạng thái tinh thần của cư dân mạng thực sự chút bất thường.
Cô vẫn nên học chọn lọc thôi nhỉ?