Lưu Phó tán thưởng Tạ Ba: “Không nghĩ tới  thành phần cao như , nhưng thấy việc nghĩa hăng hái , là thanh niên !”
Trình Dao Dao vội vàng  với Lưu Phó: “Ngài  thể cho   một giấy chứng nhận  ạ?”
Lưu đồn trưởng sửng sốt một chút: “Chứng minh cái gì?”
Trình Dao Dao chỉ  cánh tay Tạ Ba: “Vừa     đám lưu manh dùng gậy đập mấy , ngài  cánh tay   xem, còn  đầu, đều  thương. Như   thể xuống ruộng  việc lấy công điểm  .”
“Ngài giúp    một giấy chứng minh, chứng minh   thấy việc nghĩa hăng hái   thương, mấy ngày tới   cách nào xuống ruộng  việc.”
Lưu Phó trông thấy vết thương dữ tợn  tay Tạ Ba, cau mày.
Mặt Tạ Ba lạnh , giấu cánh tay về phía : “Không cần.”
Trình Dao Dao từ phía  bấm  một cái, luôn miệng  với Lưu Phó: “Ngài  xem, đồng chí  cỡ nào a! Quang vinh  thương còn nhớ kỹ  việc!”
Sắc mặt Lưu Phó nghiêm túc: “Đánh thành bộ dạng ,     thương tới gân cốt  ,  điều kiện vẫn nên  bệnh viện khám, mấy ngày nay  cần  việc nặng tốn sức. Người trẻ tuổi lưu  mầm bệnh cũng  .”
Sở trưởng lập tức lấy bút máy trong túi , xé một trang giấy  bàn  xoát xoát mấy dòng chữ chứng minh, còn đóng thêm dấu đỏ chót.
Sở trưởng đem giấy chứng minh đưa cho Tạ Ba, còn thấm thía : “Hiện tại mặc dù coi trọng thành phần, nhưng   chỉ để ý mỗi về thành phần. Các   thể dạy dỗ cải tạo con cái cho , hành động thấy việc nghĩa hăng hái  của  hôm nay cũng cho  thấy  là một thanh niên   tinh thần chính nghĩa. Làm  , biểu hiện !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-111.html.]
Ngực Tạ Ba phun trào nóng hổi, giống như phiền muộn vắt ngang n.g.ự.c nhiều năm rốt cuộc  chỗ buông lỏng. Hai tay  tiếp nhận tờ giấy , gửi lời cảm ơn tới sở trưởng,  đó  đầu bước nhanh  khỏi cục công an.
Trình Dao Dao vội vàng đuổi theo phía  : “Anh Tạ Ba,  chờ em một chút!”
Nhóm thanh niên trí thức đều canh giữ ở bên ngoài cục công an, thấy Trình Dao Dao và Tạ Ba, lập tiến tiến lên đón.
Nhóm thanh niên trí thức giới thiệu họ tên, bọn họ là nhóm ở thôn Điềm Thủy, một nhóm ở thôn Đập Thượng, một nhóm ở thôn Đào Am, đều ở xung quanh thành Lâm An, cách   xa.
Tất cả   từ trời nam biển bắc tụ tập  một chỗ, giới thiệu họ tên lai lịch cho , còn  mấy  là đồng hương, thậm chí cùng trường, đều  cảm giác  thiết tha hương nơi đất khách.
Nhóm cô gái cao hứng tự nhiên  cần , nhóm nam thanh niên trí thức càng kề vai sát cánh, xưng  gọi em.
Tình hữu nghị giữa các  trai  thể thông qua ba thứ: uống rượu, c.h.é.m gió, đánh . Cuộc chiến   đánh sảng khoái vui vẻ, biểu hiện của Tạ Ba  cho nhóm con trai trời sinh tôn sùng sức mạnh khâm phục  thôi, cũng mặc kệ  mặt lạnh, xưng  gọi em như thường.
Triệu Đại Dũng vội vàng hỏi Tạ Ba: “Người  em,  thủ của    luyện  ? Một đạp   quá  mắt!”
Trình Dao Dao vụиɠ ŧяộʍ đảo mắt  Tạ Ba, sắc mặt  nhàn nhạt, lông mày giãn , hiển nhiên cũng    kiên nhẫn. Phần lớn thời gian đều là Triệu Đại Dũng và Chu Bân  chuyện, Tạ Ba ngẫu nhiên đáp đôi lời, thế mà chung đυ.ng hòa hợp.
Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong một trái một  chăm chú kéo tay Trình Dao Dao, hỏi han ân cần: “Vừa  thật sự   sợ  chết, cô  chịu thiệt chứ?”
“Vừa  tên lưu manh   đánh  đấy!” Trình Dao Dao thích  nũng,   quan tâm lập tức thuận cột trèo lên.