« !!! » Trình Dao Dao nhắm mắt hét lên, cây gậy đầu đuôi đánh xuống.
Cây gập đập , lập tức bắt : « Là ! »
Tiếng lạnh lẽo trầm thấp, thanh âm vững vàng.
Lòng Trình Dao Dao lập tức trở về chỗ cũ, dùng giọng ủy khuất bản cũng ý thức : “Làm em sợ chết! Trời tối quá, em cũng dám về nhà. »
Trong giọng của Tạ Ba chút mơ hồ vui: “Cô chạy ?”
« Em đến nhà bí thư chi bộ thôn. » Trình Dao Dao một chút cũng giấu diếm , một năm một mười : « Em đưa một túi sữa bột và một túi bánh Sa Kỳ Mã, đủ ? Vợ bí thư chi bộ cao hứng. »
Hào phóng quá mức, quả nhiên là đại tiểu thư ăn khó khăn nhân gian. Tạ Ba nghĩ đến, giọng khó nhu hòa : « Cô . »
Trình Dao Dao lập tức vui trở . Cô cho Tạ Ba, nam thanh niên giúp bọn họ đánh sớm biến mất thấy nữa hóa là con trai thứ hai nhà bí thư chi bộ.
Tạ Ba trầm mặc chớp mắt : « . »
Tiếng của Tạ Ba lạnh xuống, Trình Dao Dao , hỏi Tạ Ba : « Sao ở đây ? »
« Đồ của cô ở chỗ . » Tạ Ba trả lời.
Trình Dao Dao : “ . Trước để ở chỗ của . »
Tạ Ba « Ừ », đưa chuôi d.a.o cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao mò tới, đẩy , đưa tay kéo vạt áo choàng ngắn của Tạ Ba.
Cô thông minh , trong bóng tối thấy rõ thể té ngã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-114.html.]
Tạ Ba im lặng một lúc, Trình Dao Dao khoát khoát tay : « Nhanh thôi, em còn vội về tắm rửa nữa. »
Da thịt cách bàn tay qua vải vóc, nóng bỏng. Tạ Ba nhấc chân, dẫn về chỗ thanh niên trí thức.
Từ trong thôn đến chỗ thanh niên trí thức tầm hai ba trăm mét, hai bên đường bụi cỏ và bụi cây, Trình Dao Dao nhất định dám một . Tạ Ba mới kìm nén lửa nóng, lúc cái tay nhỏ bé bên eo lắc lắc, biến thành cảm thụ khó khăn m.á.u nóng rực.
Có Tạ Ba ở bên, thần kinh căng cứng của Trình Dao Dao thả lỏng, ánh mắt dần thích ứng với bóng tối, phát hiện trời tối ở nông thôn cũng đặc biệt .
Trên trời ngôi sáng, trong bụi cỏ cũng đốm sáng —
Trình Dao Dao ngạc nhiên mở to hai mắt , lá cây một con đom đóm. Đom đóm đốm sáng vàng nhẹ nhàng bay múa, lóe lên lướt qua mắt Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao dừng , nhỏ giọng cho Tạ Ba : « Mau , đom đóm ! »
Trong bóng tối, tiếng mềm mại của Trình Dao Dao chui tai, giống như mèo con cào lòng, mềm mềm ngứa ngứa khó lên lời. Cô cố gắng đè thấp giọng, giống như thấy bảo bối hiếm lạ gì đó, thanh âm lớn sẽ kinh sợ mộng .
Tạ Ba rút d.a.o bổ củi , gõ bên bụi cỏ, đom đóm sợ hãi bay .
Trình Dao Dao trách mắng : « Anh gì… Trời ạ!”
Trong bụi cỏ đom đóm bay lên nhiều vô cùng, bay lượn khắp nơi, giống như ngôi trời, chiếu sáng lẫn , vây quanh Trình Dao Dao và Tạ Ba.
Đẹp như mơ.
Tác giả lời :
Anh Tạ Ba tiến bộ, bóp c.h.ế.t đom đóm đưa cho Dao Dao.
Dao Dao, lửa hôm nay con trêu chọc, đều trả nợ về . Mẹ cho phép!