Cô   tự nhiên vặn vẹo uốn éo, vòng eo bỗng nhiên  quấn chặt, tiếng Tạ Ba trầm thấp  bên tai cô: “Đừng lên tiếng!”
Trình Dao Dao lập tức  lên tiếng giống như con mèo  nắm gáy. Tạ Ba nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, mang theo cô về chỗ thanh niên trí thức.
Đi hơn hai trăm mét,  mắt sáng tỏ thông suốt, ánh đèn dầu lóe lên ở chỗ thanh niên trí thức cách đó  xa.
Trình Dao Dao thở  một , rốt cuộc  thể mở miệng: “Vừa  ở đấy là  nào ?”
Tạ Ba   chuyện, chậm rãi buông lỏng tay Trình Dao Dao.
Lúc  Trình Dao Dao mới phát giác, tay hai  vẫn nắm chặt. Lòng bàn tay Tạ Ba nóng hổi, nắm cổ tay cô  chút đau.
Cô chậm rãi nắm chặt cổ tay ,  hỏi: “Rốt cuộc là ai ? Bọn họ ở trong bụi cỏ  gì?”
Tạ Ba  cô hởi  tìm  chỗ trốn, bên trong tiếng   chút tức giận: “Đừng hỏi nữa!”
Trình Dao Dao sững sờ, tủi  : “Sao  hung dữ với em?”
“…Không .” Tạ Ba lui về  hai bước, thấp giọng : “Không … chuyện  đắn.”
“Anh  là?” Trình Dao Dao kịp phản ứng, bỗng nhiên che miệng .
Trong bóng tối, Trình Dao Dao che mặt cúi đầu, vô cùng  hổ. Gương mặt Tạ Ba cũng nóng hổi, cổ họng khó khăn nuốt nước bọt.
Loại chuyện  ở nông thôn cũng  hiếm thấy, chỉ  nghĩ tới  và Trình Dao Dao ở cùng một chỗ hết   tới  khác thấy .
Trong gió đêm dần dần lạnh, Tạ Ba thấy Trình Dao Dao ôm cánh tay, : “Trở về ,    chuyện  với bất kỳ ai.”
Gió đêm thổi mùi hoa ngọc lan tới, Trình Dao Dao  hiểu   chút uể oải,   lập tức trở về, tìm chuyện : “Vậy ngày mai    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-116.html.]
Tạ Ba im lặng. Tiếng  mềm mềm ngọt ngào của Trình Dao Dao giống như đang  nũng.
Hắn : “Đi.”
Trình Dao Dao lập tức  , tha thiết phân phó Tạ Ba: “Em ngày mai  ăn thanh mai Đông Khôi,  hái nhiều một chút, em  xong mang cho … Không cho phép   , em còn nhận hai đồng tiền của  đó.”
Trình Dao Dao dứt lời,  chút khẩn trương chờ Tạ Ba trả lời, chờ trong chốc lát, giọng  Tạ Ba ôn hòa hơn: “Nhanh trở về , muộn lắm .”
Trình Dao Dao  hai bước,   đầu  . Tạ Ba : “  cô  .”
Một câu  cưng chiều , buột miệng    lý trí,  Tạ Ba ngơ ngẩn.
Trình Dao Dao vô cùng yên tâm, bước chân nhẹ nhàng chạy về chỗ thanh niên trí thức. Đến khi Trình Dao Dao đẩy cửa  ký túc xá, Tạ Ba vẫn  tại chỗ, lâu  mới   rời .
Trong ký túc xá tràn đầy mùi hương xà phòng thơm và  nước  khi tắm rửa. Trong phòng để hai thùng nước, Hàn Nhân   giường lau tóc, thấy Trình Dao Dao oán giận : “Cô chạy   ? Trời lạnh , nước cũng lạnh.”
Trình Dao Dao còn đang hoảng hốt, cầm cổ tay  : “…   xem đom đóm.”
Trương Hiểu Phong  : “Đom đóm? Phía  ký túc xá chúng  cũng . Cô   sợ côn trùng  thích   ngoài ?”
“Hôm nay   xem.” Trình Dao Dao dỡ dây buộc tóc xuống, một đầu tóc đen nhánh như thác nước trút xuống: “Nhanh giúp  gội đầu.”
“ tới. Tóc 7 đồng tiền đó, để  sờ nhiều chút dính vận may phát tài.” Hàn Nhân vứt khăn mặt,   tới.
Trình Dao Dao lấy khăn mặt và chậu rửa mặt đến,   băng ghế nhỏ, cúi đầu để Hàn Nhân giúp  gội đầu.
Hàn Nhân cầm xà phòng thơm, bỗng nhiên trách móc: “Sao xà phòng thơm   ẩm ướt?”
“A?” Trình Dao Dao ngẩng đầu.