Trình Nặc Nặc cả kinh , nước mắt chảy lăn xuống: “Coi như em  tư tâm, đem bánh cao lương ở nhà ăn cho , cũng   nghĩa em hư hỏng như ,  đến mức hại chị ruột !”
“Em còn mặt mũi  cái !” Thẩm Yến nghĩ tới hai cái bánh cao lương ,  mặt nóng lên. Hắn  thiếu ngụm lương thực ,  nghĩ là Trình Nặc Nặc bỏ tiền túi của   nhiều bánh cao lương cho . Hắn   cũng  nghĩ Trình Nặc Nặc tham ô món lợi nhỏ như , thế mà tham ô lương thực ở nhà ăn cho ! Mỗi ngày  ăn nhiều hơn hai cái bánh cao lương, là  chiếm một phần lương thực của cô gái nhỏ!
Trình Nặc Nặc  nước mắt rơi như mưa : “Cho dù  nhận định là em .  cả ngày hôm nay e  cùng với , em… em tìm thời gian nào hại chị Dao Dao?”
“…” Thẩm Yến ho khan một tiếng. Hôm nay Trình Nặc Nặc mềm giọng quấn ,  nhịn  ,  theo cô  ngoài quấn lấy . Xem thời gian, Trình Nặc Nặc     khả năng động tay động chân.
Da thịt gần đây của Trình Nặc Nặc trắng nuột hơn nhiều,  như mưa, là bộ dáng Thẩm Yến  cách nào kháng cự. Giọng  Thẩm Yến mềm nhũn: “Thật xin , là  hiểu lầm em.”
Trình Nặc Nặc thuận thế tựa  trong n.g.ự.c : “Chỉ cần A Yến đừng rời  em, em chịu bao nhiêu oan ức đều nguyện ý.”
Vào lúc ban đêm, Trình Dao Dao   giường  ngủ . Toàn  cô từ  xuống  đều đau nhức khó chịu, n.g.ự.c giống như  một đám lửa đốt, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong  phiên chăm sóc cô, đút cô uống  nhiều nước,  lấy khăn lông vắt ướt lau  cho cô,   Trình Dao Dao vẫn nóng như lửa.
Bát nước để bên môi, chất lỏng ấm áp rót , Trình Dao Dao  kịp chờ uống từng ngụm từng ngụm,  đột nhiên buồn nôn. Nước ngọt đến phát khổ, cổ họng đang nóng bỏng khó chịu càng thêm đau đớn: “Khục khục…”
Thanh âm Trình Dao Dao yếu ớt, Hàn Nhân vội vàng : “Dao Dao, đây là nước đường đỏ Trình Nặc Nặc đặc biệt  cho cô, cô nhanh uống nhiều một chút!”
Trình Dao Dao há miệng    uống, càng nhiều nước  cổ họng,  Trình Dao Dao ho khan, yết hầu vốn đang cháy bỏng càng gian nan,   phát  âm thanh nào, mê man ngủ thϊếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-129.html.]
Ngày hôm  Trình Dao Dao  đưa  bệnh viện huyện thành. Lúc  tinh thần Trình Dao Dao  chút,   cũng  nóng. Mái tóc dài của cô buộc ở  gáy, lộ  vết thương đỏ tươi bên má .
Nhắc tới vết sẹo dữ tợn đáng sợ, chỉ vì nó rơi  mặt Trình Dao Dao, nếu rơi  mặt  khác, một vết thương nhỏ như  căn bản  tính là tổn thương, càng đừng đề cập đặc biệt chạy  bệnh viện huyện thành khám.
Nữ bác sĩ trung niên đeo khẩu trang trắng mắng: “Vết thương nhỏ như , lấy cồn-i-ốt trừ độc là  ! Nhiều  chờ xếp hàng khám bệnh , thật sự là thêm phiền!”
Hàn Nhân suýt chút ầm ĩ với bà , Trương Hiểu Phong vội kéo cô,  với bác sĩ: “ đêm qua nhiệt độ cơ thể của cô   nóng, giống như bốc cháy.”
Nữ bác sĩ ném một cây nhiệt kế cho Trình Dao Dao, đo xong  lên: “Nhiệt độ cơ thể 38 độ, sốt nhẹ mà thôi.”
“Chuyện gì xảy  a? Đêm qua rõ ràng  nóng.” Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong hỏi Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cũng  . Đêm qua cô thật sự khó chịu,   nóng giống như  bốc cháy.
Nữ bác sĩ cuối cùng giúp Trình Dao Dao trừ độc tiêu tan vết thương, kê cho Trình Dao Dao một viên thuốc tiêu viêm. Đầu năm nay thuốc khan hiếm, một viên thuốc tiêu viêm vẫn cần hai cân phiếu lương đổi lấy.
Vết thương của Trình Dao Dao  cần  trong viện, một đám  ngựa  dừng vó   trong thôn, lúc đầu Trình Dao Dao  thoải mái, chịu đựng mặt trời nóng bức, xóc nảy trở về thôn,  đường nôn một , về đến ký túc xá  mê man  xuống.