Đôi mắt hoa đào của cô chớp chớp,  Tạ Ba: “Sao em  ở chô ?”
“…” Môi Tạ Ba gắt gao mím .
Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao  chút sưng lên, mềm mại ướŧ áŧ. Chính cô  hề  gì, trừng mắt  Tạ Ba, bỗng nhiên kêu lên: “Em nhớ  !”
Trên lưng Tạ Ba toát  mồ hôi lạnh,  quyết định mở miệng: “…”
“Em mới      tức quá mà xỉu!” Trình Dao Dao kêu la, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Biểu hiện của Tạ Ba  chút trống rỗng. Rất khó miêu tả biểu hiện đó, gân xanh  trán  nhô lên, giống như thất vọng,  giống như phạm nhân tử hình bỗng nhiên  thả  như trút  gánh nặng.
Tạ Ba im lặng lúc lâu, lạnh lùng : “Là cô quá yếu ớt.”
L*иg n.g.ự.c Trình Dao Dao nhấp nhô, tức giận nửa ngày, chỉ ném cho Tạ Ba một câu: “Hừ!”
Cô  đến cạnh suối,  xổm uống nước. Không  vì , giờ phút     thoải mái, chỉ  miệng  khát. Bờ môi  chút đau, cái lưỡi tê dại.
Trình Dao Dao học bộ dáng của Tạ Ba, hái một chiếc lá cắm  vách đá,  nhanh  nước trong veo lạnh buốt rơi xuống. Trình Dao Dao lè lưỡi liếʍ, uống thật nhiều mới cảm thấy bên trong miệng dễ chịu chút.
Cô  lấy nước rửa mặt. Trong nước  cái bóng mơ hồ, mơ hồ chiếu  một đầu tóc đen lộn xộn, một đôi mắt hoa đào ngập nước, còn  đôi môi đỏ. Trình Dao Dao cảm giác bộ dáng của   kỳ quái, đưa tay đảo loạn cái bóng, lấy nước rửa mặt nóng hổi.
Cô đương nhiên còn nhớ rõ chuyện phát sinh  đó. Vừa  cô chạm  Tạ Ba, bỗng nhiên mềm nhũn té xỉu, còn liều mạng cọ   thể … Sau đó cô  nhớ rõ nữa, nhưng những thứ   đủ mất mặt!
Còn may cô thông minh, đánh đòn phủ đầu  Tạ Ba   sức đánh trả!
Trình Dao Dao chậm rãi rửa tay, trong đầu đều là lá sen kỳ quái. Mới nghĩ đến, trong đầu liền hiện  lá sen. Lá sen nhỏ cuộn , giấu giọt sương nhỏ bên trong.
Trình Dao Dao nghi hoặc, đây rốt cuộc là đồ chơi kỳ quái gì? Hại cô chạm  Tạ Ba  trở nên kỳ quái như ?
Tí tách. Lá sen giống như tức giận run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-143.html.]
 lúc , Tạ Ba bỗng nhiên  tới: “Đừng rửa nữa, vết thương  mặt cô còn  .”
Lúc  Trình Dao Dao mới nhớ tới, vội đưa tay sờ mặt, thuốc mỡ quả nhiên  cô rửa hết  còn một mảnh: “Nguy , sẽ  lây nhiễm chứ!”
Trình Dao Dao coi trọng gương mặt  nhất, lập tức quên chuyện tức giận, hoảng sợ ngẩng đầu: “Nhanh, mau giúp em  xem  đỏ lên  ?”
Tạ Ba nửa quỳ xuống, quan sát mặt cô một chút. Không    ảo giác của   , da Trình Dao Dao trơn bóng phát sáng, vết sẹo  mặt   nửa phần tổn hại, ngược   cho   càng thương tiếc.
Lông mày đen nhánh, da trắng như tuyết, còn cò… đôi môi mềm mại ướŧ áŧ. Môi  đào lúc   chút sưng,dính nước trơn bóng, một bộ dáng  yêu thương qua.
Tạ Ba ép buộc mắt  dời  chỗ khác, : “Vết thương  chút đỏ lên,  mang thuốc mỡ theo ?”
“Mang theo.” Trình Dao Dao lấy bình nhỏ trong túi , cô  thuốc mỡ  của Tạ Ba  tác dụng,  sợ Trình Nặc Nặc chơi , mỗi ngày đều giấu kỹ.
Sau đó cô nhét bình thuốc  tay Tạ Ba.
Tạ Ba: “…”
Trình Dao Dao ngẩng đầu, vô cùng tự nhiên chờ: “Phải cẩn thận một chút, vết thương còn đau.”
Tạ Ba yên lặng mở bình , đầu ngón tay thô ráp lấy ít thuốc mỡ, để tới  mặt cô lúc lâu mới bôi xuống. Ngón tay Tạ Ba thô, lúc bôi  da thịt lo lắng  cô  thương, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Trình Dao Dao bỗng nhiên phát  âm thanh mềm mahi run giọng,  thể nghiêng một cái.
Tạ Ba dừng : “Sao ?”
Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi, rũ mắt xuống, nửa ngày mới mở miệng: “Không …   gì, tiếp tục.”
Bàn tay Tạ Ba nhẹ nhàng giữ cằm nhỏ của cô : “Ngẩng lên, bôi  tới.”
Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, gương mặt  nổi lên một mảnh ửng hồng như say. Tạ Ba chuyên chú  chằm chằm  vết sẹo màu hồng bên cạnh gò má cô, cẩn thận bôi đều thuốc mỡ. Theo đầu ngón tay Tạ Ba chạm , Trình Dao Dao thoải mái thở dài nghĩ.