Hôm nay thời gian tan  chậm chút, tan  lúc ánh sáng mờ mờ. Có điều Tạ Ba thế mà nhận  quà của Trình Dao Dao.
Một giỏ rau sam.
Những cây rau sam mập mạp chắc khỏe, cành tím lá xanh, còn  hơn nhiều so với chỗ  rau sam ở trong thôn. Trình Dao Dao vô cùng đắc ý bóp eo nhỏ: “Đừng quan tâm em lấy từ ,  mang rau  về nhà ăn. Rau sam thanh nhiệt giải độc,  thích hợp để bà  ăn.”
Còn thêm một câu: “Cũng thích hợp với . Không   nóng ?”
Bên tai Tạ Ba lập tức nóng bỏng.
Không giống tâm tình Tạ Ba phức tạp, tâm tình Trình Dao Dao vô cùng vui vẻ. Cô  linh tuyền, vết sẹo  mặt nhất định  thể chữa khỏi! Mà linh tuyền còn  thể chữa bệnh, bệnh của bà nội Tạ Ba  thể chữa khỏi! Nói  chừng còn  thể giúp da Hàn Nhân trắng lên… Trong lòng Trình Dao Dao tính toán công dụng của linh tuyền  giới hạn.
Trình Dao Dao càng nghĩ càng vui vẻ, cũng    mất bao nhiêu linh tuyền. Lá sen ôm giọt sương run lẩy bẩy, bỗng nhiên chặt đứt thần thức, biến mất trong hư ảo.
Trình Dao Dao: “…”
Trình Dao Dao chọc lưng Tạ Ba: “Anh Tạ Ba.”
Tạ Ba  đầu: “Ừm?”
Tí tách. Lá sen  mơ hồ xuất hiện  đầu.
Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao giương lên, nụ  giống như trò đùa ác ý thực hiện : “Gọi  một tiếng.”
“…” Tạ Ba  chằm chằm môi cô,  bớt sưng, chỉ là càng đỏ hơn so với bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-149.html.]
Bước chân Trình Dao Dao nhẹ nhàng chạy phía  Tạ Ba, nhón chân hái một nắm cây kim ngân bên đường. Hình dáng cây kim ngân rậm rạp, mùi hương thơm ngát bay  mũi, hấp dẫn  nhiều ong mật bay xung quanh nhảy múa.
Trình Dao Dao nhón cân hái, trời chiều chiếu lên mặt cô, da thịt trắng nón như đồ sứ trơn bóng, rực rỡ, khuôn mặt vô cùng xinh . Cô ngây thơ thản nhiên, giống như việc xảy  sáng nay chỉ là giấc mơ  của Tạ Ba.
Trình Dao Dao cõng một bó lớn cây kim ngân trở  ký túc xá,   đến, mùi hương   . Thanh niên trí thức khác đều  về, Hàn Nhân : “Sao hôm nay cô về muộn ?”
Trình Dao Dao bước qua bậc cửa  đầu , thanh ảnh cao gầy cõng giỏ lớn    rời .
Đây là  đầu Tạ Ba đưa cô về nhà . Gương mặt Trình Dao Dao nóng lên, cô , Tạ Ba khẳng định lo lắng cô sẽ  té xỉu… Trên đường cô nhấn mạnh  nhiều , buổi sáng hôm nay là ngoài ý , cô  ít khi té xỉu! Khẳng định do vết thương  mặt  sức lực cạn sạch.
Tạ Ba dùng đôi mắt đen, hẹp dài, trầm tĩnh  cô, nhiều  Trình Dao Dao cảm thấy    với cô điều gì đó, nhưng cuối cùng  cũng   gì.
Hàn Nhân giật Trình Dao Dao: “Phát ngốc gì ? Trong gùi của cô  cái gì, thơm như ?”
Trình Dao Dao lấy  tinh thần: “Là cây kim ngân, phơi khô pha  xuống.”
…
Ánh trăng giữa trời, đêm hè ở thôn Điềm Thủy ve kêu ồn ào, gió đêm mát mẻ, ánh trắng như nước.
Tạ Ba  giữa sân, một đôi chân thon dài rắn chắc chống  đất, cầm cái giũa mài giũa đồ vật trong tay, mảnh tre rơi đầy đất. Thanh niên   hình cao lớn,  gầy, đường cong cơ bắp cực lưu loát, giống như báo săn ẩn giấu  thể phát hiện .
Lâm Đại Phú ho một cái, đẩy cửa  : “Tam ca nhi, đang bện cái gì ?”
“Đại đội trưởng.” Tạ Ba thả cái giữa và gối tre  tay xuống  lên.