Tạ Tam   lên tiếng. Trình Dao Dao  nhăng  cuội nửa ngày, Tạ Tam sửng sốt nhất định  tiếp nhận.
Trình Dao Dao   gì , mệt mỏi ngậm miệng,  thẳng  vấn đề: “Em  ở nhà .”
Toàn  Tạ Tam nhảy dựng lên, một nửa đào rơi xuống đất, dính đầy bùn đất.
“Ai nha, đào của em! Anh  gì ? Giống như gặp quỷ !” Trình Dao Dao đau lòng  những quả đào nhỏ xiêu vẹo ,   ghét nó chính là cô, lúc   đau lòng.
Trình Dao Dao líu lo giải thích: “Chỗ thanh niên trí thức chúng em  khi mưa to liền  sập mấy chỗ. Đại đội trưởng  vì an , chúng em  tiên cần   ở nhà thôn dân. Ở thôn  em chỉ quen  một nhà ,   một chút, em đến nhà ai thì ?”
Trình Dao Dao đem bóng da đá tới. Câu    của Trình Dao Dao khiến trong đầu Tạ Tam lập tức hiện   nhiều ý nghĩ  nên , lúc  vẫn  yên tĩnh,  thở chấn động.
Bỗng nhiên thấy mắt gió của Trình Dao Dao liếc tới, Tạ Tam chuyển mắt, khó khăn phun  một câu: “  .”
“Người  thật lòng hỏi ,  ngược   ,  !” Khuôn mặt nhỏ xinh  của Trình Dao Dao lập tức xị xuống, nhặt quả đào rơi  đất ném  đầu Tạ Tam.
Tạ Tam cũng   đầu , đưa tay tiếp . Sau đó  xổm xuống, nhặt từng quả đào rơi  đất lên, bỏ  vạt áo ôm lấy.
Những quả đào  đều nhóm đào ở trong núi sâu lấy sớm nhất,  ngọt  giòn, Trình Dao Dao  cần,   thể mang về nhà cho em gái ăn.
Trình Dao Dao ôm cánh tay, tức giận  ở đằng  chờ Tạ Tam nhận rõ sai lầm của , nửa ngày   thấy  mở miệng,  đầu  phát hiện Tạ Tam đang nhặt đào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-153.html.]
Trình Dao Dao càng giận   chỗ phát giận, cô bỗng nhiên nhảy dựng lên chỉ  Tạ Tam : “Không ở thì  ở,  như em  thích tòa nhà địa chủ của  ?”
Bỗng nhiên Tạ Tam giương mắt, bên trong đôi mắt hẹp dài hiện lên ánh sáng như dã thú hung ác,  mí mắt  một vết đỏ như máu, cơ bắp kéo căng, bộ dáng  chọc giận.
Trong lòng Trình Dao Dao giật , bộ dáng  của Tạ Tam  đáng sợ, gần như một giây  Tạ Ba sẽ bổ nhào tới, cắn đứt cổ họng cô.
Ngắn ngủi mà yên lặng dài dằng dặc, Tạ Tam cuối cùng chẳng  gì,  rũ mắt, nhặt từng quả đào lên,  dậy.
Tiếng   trai mang theo chút khàn và tự giễu: “   là đồ chó con nhà địa chủ, ở nhà địa chủ, cũng  nhọc quý nhân cô giẫm chân đạp lên.”
Giọng  , lạnh lùng  mang theo cảm xúc, giống như trở về thời điểm nhận  ban đầu.
Lúc câu   thốt , Trình Dao Dao liền    sai.
Linh hồn của cô đến cùng là từ hiện tại tới, cũng  thể hiểu rõ cái danh hiệu địa chủ  đối với Tạ Tam mà  là tội  khắc ở    thể xóa nhòa, là nhục nhã hơn 20 năm và kém hơn  một bậc, cũng là vết thương   nhà   thể xóa nhòa.
Trong sách  về nhà Tạ Tam, mở miệng ngậm miệng đều là từ gia đình địa chủ, Trình Dao Dao nổi nóng thuận miệng liền phun .
“Em… Em  , em   ý tứ …” Trong lòng Trình Dao Dao hoảng hốt, lắp bắp tiến lên một bước.