Tạ Tam tránh như rắn độc, lách tránh cái tay Trình Dao Dao duỗi : “Về cũng đừng lôi kéo , cô là con gái, dính líu quan hề với đồ chó con nhà địa chủ , danh tiếng của cô sẽ .”
“Sao như !” Trình Dao Dao thái độ lạnh nhạt của mũi chua chua, hai giọt nước mắt lạch cạch rơi xuống. Đây là để nũng, ngay cả chính cô cũng kịp chuẩn …
Sắc mặt Tạ Tam cũng biến đổi, nắm đ.ấ.m mới nâng lên rũ xuống ở , hung hăng nắm chặt, ép buộc Trình Dao Dao rơi nước mắt. Khàn giọng : “Cô đừng , thấy, còn tưởng gì cô.”
Trình Dao Dao lớn tiếng hơn: “Chính là , vốn dĩ chính là ! Anh giả bộ phủi sạch quan hệ với em, em mới sai một câu mà thôi! Lần đầu gặp mặt dùng dây thừng trói heo trói em, em gì ?”
Trình Dao Dao một bên , một bên giậm chân, nước mắt từng viên lớn rơi xuống.
Muốn con gái , Tạ Tam gặp qua. Trong thôn từng mấy cô gái phận đồ chó con nhà địa chủ sợ , quấn chặt lấy , Tạ Tam chỉ cảm thấy bực bội, cũng một chút, tự bỏ .
Trình Dao Dao ngang ngược yếu ớt như thế, rõ ràng chán ghét, đùi như cái gì ngăn trở, một bước cũng động . Âm thanh Tạ Tam lạnh lùng : “Không lời gì cũng thể tùy tiện .”
“Lần cuối cùng với cô, giữa chúng kém quá xa, mặc kệ cô tâm tư gì, về đừng… quá cận với . Tiểu Phi còn nhỏ, sẽ quấn lấy cô, sẽ báo em . Cũng xin cô… Về cần tới tìm nữa.”
Trình Dao Dao đang , lúc từng câu liên tiếp của Tạ Tam giật , nước mắt đều quên rơi, mở to đôi mắt ngập nước trừng Tạ Tam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-154.html.]
Đôi mắt lạnh lùng chứa nước giống như dã thứ Tạ Tam hoảng hốt, tàn nhẫn xong liền , vạt áo cái gì kéo .
Hắn đầu , một bàn tay trắng nõn chăm chú nắm lấy vạt áo cũ nát.
Thật lời, Tạ Tam nhíu lông mày.
“Em mắng địa chủ, cố ý…Là bởi vì… Từ đến nay cảm thấy xuất của với những khác gì khác .” Gương mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, một bên thút thít một bên cố gắng chuyện.
“Ông nội là địa chủ, quan hệ gì với ? Huống chi trong thôn đều , thời điểm ông nội địa chủ, từng chèn ép khác, vẫn là lương thiện nổi danh bốn phương tám hướng!”
“Em câu với , là vởi vì trong lòng em căn bản cảm thấy xuất địa chủ tội gì. Em…”
Tạ Tam thấp giọng trách mắng: “Đừng nữa!”
Trong lòng Tạ Tam đủ loại tâm tình phức tạp, kích động. Áp bức và căm phẫn 20 năm qua gắt gao ép ở trong lòng, từng chịu lấy vết thương gặp . Lúc những cái phòng ngự đều câu của Trình Dao Dao tiêu tan, kịch động tìm kiếm lối .
Trình Dao Dao luống cuống tay chân, Tạ Tam bao giờ hung dữ với cô, càng dùng ánh mắt lạnh như băng như thế cô. Cô bất chấp mất mặt, vội vàng thổ lộ : “Em luôn luôn cảm thấy là nhất nhất, hơn bất kỳ nào ở thôn Điềm Thủy. Thời kỳ chẳng mấy sẽ là quá khứ, đến lúc đó cũng chẳng cái gì mà hắc ngũ loại nữa, sẽ cao hơn so với , hơn nữa ô…”
Miệng Trình Dao Dao bàn tay to lớn che , Tạ Tam để cô chống đỡ cây, l*иg n.g.ự.c cực nóng chăm chú cô, thấp giọng : “Không cho phép bậy!”