Lưỡi Vương Thúy Bình rực rỡ như hoa sen, thêm nữa bà thật sự thích Trình Dao Dao,  một phen  Trình Dao Dao  chút động lòng. Nếu như   Tạ Tam,  ở nhà bí thư chi bộ là sự lựa chọn  nhất của cô.
Trình Dao Dao mím môi   , trong lòng tính toán thật nhanh, cô đổi công việc còn cần nhờ  bí thư chi bộ,  thể  mất lòng Vương Thúy Bình, nhưng cô cũng    nhà bà ở,  tìm một lý do lấp liếʍ cho qua.
Đang do dự, Lâm Gia Tuấn lôi kéo  trai  đến đây. Hôm nay Lâm Gia kỳ mặc áo thủy thủ ngắn tay,  hình thon dài rắn chắc, chọc  ít cô gái vụиɠ ŧяộʍ  . Lâm Gia Kỳ vốn  nghĩ tới đây, Lâm Gia Tuấn  một    ý tứ,  lôi kéo  trai    bia đỡ đạn.
Bình thường Lâm Gia Tuấn là loại   sợ trời  sợ đất, chờ  đến  mặt Trình Dao Dao,  nhăn nhó giống như đại cô nương: “Trình… Thanh niên trí thức Trình.”
Lâm Gia Kỳ cúi đầu chào Trình Dao Dao    tiếp, thậm chí   Trình Dao Dao một chút.
Lâm Gia Tuấn hỏi  : “Mẹ,   với thanh niên trí thức Trình ?”
“Đang  đây.” Vương Thúy Bình lườm đứa con   tiền đồ của , con gái   còn ở cạnh,  cứ hỏi như , cũng sợ   thẹn!
Mắt Trình Dao Dao xoay tròn, nhếch môi khổ sở : “Thím, thực sự cháu cũng     ở nhà thím, chỉ là từ nhỏ cháu  từng  việc,  ở nhà thím sợ thêm phiền cho nhà thím.”
“Không phiền!” Không đợi Vương Thúy Bình mở miệng, Lâm Gia Tuấn vượt lên  : “Cô ở nhà   cần  việc!”
Trình Dao Dao nháy nháy mắt, lông mi dài như cánh bướm: “Như  quá  hổ ,  nhà  khác ở   thể   việc ?”
Lâm Gia Tuấn  đôi mắt như thế , ngay cả họ  họ gì cũng quên, luôn miệng : “Không cần cô  việc,  sẽ !”
Dù Lâm Gia Tuấn  , Vương Thúy Bình cũng  để Trình Dao Dao  việc.  lúc   thấy bộ dáng con trai như  mất hồn, trong lòng cũng  cảm giác khó chịu.
Trình Dao Dao thoáng  sắc mặt Vương Thúy Bình,  : “Muộn lắm , cháu  về thôi, sáng mai còn  thu dọn đồ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-165.html.]
“Một  cô? Trên đường  an .” Lâm Gia Kỳ đột nhiên .
“, đúng, chỗ  cách ký túc xá thanh niên trí thức  xa, một  cô  an  .” Lâm Gia Tuấn vỗ ót,  suy nghĩ  bằng  : “ đưa cô về ?”
Trình Dao Dao lễ phép nở nụ : “Không cần, thanh niên trí thức khác đang ở phía  chờ .”
“Vậy  đưa cô đến đằng !” Lâm Gia Tuấn cứng đầu , bỗng nhiên ôi một tiếng che gáy: “Mẹ,   đánh con?”
Vương Thúy Bình cắn răng, ngoài  nhưng trong  : “Người  cũng ,  cần con đưa!”
Trình Dao Dao   thấy,   xoay  .
Lâm Gia Tuấn vò đầu, đôi mắt lưu luyến  rời, đuổi theo bóng lưng Trình Dao Dao,  bóng lưng Trình Dao Dao biến mất  thấy, mới phàn nàn Vương Thúy Bình: “Mẹ,     đồng ý ? Nói để thanh niên trí thức Trình  ở nhà … Bây giờ cô   việc với Tạ Tam, còn  ở nhà đồ chó con.”
“Câm miệng con ! Trình Dao Dao là Kim Phượng Hoàng trong thành phố, nhà  trèo cao  nổi, về  con cũng đừng  ý với cô  nữa!” Vương Thúy Bình hung hăng đánh con trai yêu quý của .
Lâm Gia Kỳ  lên tiếng,  đầu về nhà. Vương Thúy Bình  bóng lưng con trai thứ hai, trong lòng lau mồ hôi. Tâm tư của con trai thứ hai luôn che giấu, nhưng  lừa     . Vừa  nó hỏi thêm câu , còi báo động trong lòng Vương Thúy Bình lập tức kêu lớn.
Trình Dao Dao quá xinh , nếu chọc   em trai  hòa thuận, đó mới là   lời! Vương Thúy Bình luôn luôn là  thực tế, lập tức bỏ  tính toán nhỏ nhặt trong lòng.
Nông thôn 7,8 giờ tối   còn một ai, chỉ  mặt trăng lẳng lặng chiếu sáng mặt đường. Trình Dao Dao  vài bước, chỉ  thấy tiếng bước chân phía  truyền đến, cô cảnh giác  đầu ,  thấy Lâm Gia Kỳ.
Lâm Gia Kỳ cách Trình Dao Dao mấy bước thì dừng , đưa một vật cho cô: “Cái  cho cô.”