Lúc Trình Dao Dao trở  ký túc xá   muộn, Trương Hiêu Phong  ở cửa  , thấy cô trở về mới thở phào: “Sao muộn như  mới về? Tự cô trở về?”
“Ừm.” Ánh mắt Trình Dao Dao né tránh, cúi thấp đầu sợ Trương Hiểu Phong thấy đôi môi sưng đỏ của : “Vợ bí thư chi bộ cho  mượn đèn pin.”
“Lần  cô về muộn như  thì gọi chúng  chờ cô nhé.” Giọng  Trương Hiểu Phong nghiêm túc: “Cô tự về  ngu hiểm!”
Trình Dao Dao liên tục gật đầu. Chờ  nhà   Hàn Nhân hỏi một trận. Hàn Nhân vắt hết óc giúp Trình Dao Dao phân tích mấy nhà thích hợp trong thôn cho cô, kết quả Trình Dao Dao  chọn nhà nào, ngược  chọn trúng nhà địa chủ!
Hàn Nhân tức giận: “Không  cô  ghét Tạ Tam ,   thấy  cô còn  chào .”
Ánh mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, lẩm bẩm : “…  ghét   liên quan đến việc  ở nhà . Nghe  nhà  là nhà ngói gạch xanh  nhất, đông ấm hè mát, khẳng định  hơn mấy gia đình khác nhiều.”
“Chính vì cái ?” Hàn Nhân tức giận : “Về  cô sẽ hối hận!”
Trương Hiểu Phong  : “Nếu Dao Dao ở  quen,    với đại đội trưởng và bí thư chi bộ một chút, dời  ngoài là .”
“Mới sẽ  .” Trình Dao Dao nhỏ giọng lẩm bẩm. Bây giờ cô hút dương khí đều dựa  Tạ Tam, cho dù tức giận cũng sẽ  chạy… Chắc  lẽ   .
Đây là ngày cuối cùng ở ký túc xá, trong lòng   ít nhiều đều  nỡ, bởi  bầu  khí vô cùng hòa hợp. Trước khi ngủ   còn thương lượng bữa sáng ngày mai dùng lương thực tinh  mì sợi, ăn bữa cơm giải thể.
Trình Dao Dao gối lên gối đầu nhỏ yêu thích, bên gối để một bình đom đóm phát sáng yếu ớt, yên tâm ngủ thϊếp .
Sáng sơm ngày thứ hai, cô  thanh âm kêu thảm như lợn   thịt  tỉnh giấc. Cô vội vàng  dậy,  bình đom đóm bên gối rơi xuống đất, trái   xem: “Sao ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-167.html.]
Hàn Nhân  bên cửa sổ chải đầu, cô   bên ngoài xem xét: “Không ! Giống như thanh âm của Trình Nặc Nặc!”
Trình Dao Dao tìm quần áo vội vàng mặc ,  theo đám   trong sân, chỉ thấy Trình Nặc Nặc   bếp lò, trong tay cầm thứ gì đó, hét lên như điên.
Nhóm nam trí thức vọt tới trong sân, nhưn  thấy  nào, vội vàng : “Trình Nặc Nặc cô kêu gì ?  còn tưởng  lưu manh!”
Trương Hiểu Phong chủ động  đến bên  Trình Nặc Nặc,  ngăn cản tiếng hét của Trình Nặc Nặc: “Trình Nặc Nặc, cô  thế? Có chuyện gì từ từ …Cô rơi đồ .”
Trương Hiểu Phong thấy đồ trong tay Trình Nặc Nặc rơi xuống đất, chủ động  xổm  nhặt lên,   Trình Nặc Nặc như điên đẩy : “Cô đừng nghĩ cướp của , đây là của ! Cút, cút,  cho phép cô động !”
Trên mu bàn tay Trương Hiểu Phong đau đớn,  Trình Nặc Nặc  mặt cào  ba vết máu.
Đồng thời Trình Nặc Nặc nhặt đồ vật  lên ôm  trong lòng, bộ dáng  giống sói cái bảo hộ con.
Trình Dao Dao tức giận xông lên : “Trình Nặc Nặc,  cô  đẩy  hả?!”
Hàn Nhân đỡ Trương Hiểu Phong,  tay Trương Hiểu Phong chảy máu, hét lên: “Cô điên   ?!”
Trình Nặc Nặc   lời nào,  co quắp  đất, đôi mắt gắt gao trừng Trình Dao Dao: “Là cô… Là cô  ?!”
Đôi mắt đỏ rực   Trình Dao Dao run rẩy, Trình Nặc Nặc thấy thế, bỗng nhiên nhào về cô: “Nhất định là cô!”
“Cô điên !” Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong trái  lôi kéo Trình Nặc Nặc, cô  giống như  điên, sức lực bộc phát đẩy hai  . Ngón tay nhỏ gầy  lên mặt Trình Dao Dao!