“Nặc Nặc!” Thẩm Yến kịp thời lao  kéo Trình Dao Dao về phía  lưng, hai tay nắm chắc bả vai Trình Nặc Nặc: “Em   ?”
“Thả em ! Anh  che bảo vệ cô ,   bảo vệ cô !” Trình Nặc Nặc  quan tâm ai với ai, móng tay hung hăng cào  mặt Thẩm Yến.
Trình Dao Dao kinh sợ kêu lên,  mặt Thẩm yến xuất hiện bốn vết cào đỏ rực, da thịt rách ,  thể thấy  Trình Nặc Nặc xuống tay độc ác.
Nếu một bàn tay  cào  mặt , Trình Dao Dao  dám tưởng tượng…
Thẩm Yến cũng ngây ngẩn cả , đến khi chất lỏng ấm áp chảy xuống,  mới  thể tin  : « Nặc Nặc, em  tay với  ? »
Trình Nặc Nặc  co quắp  đất, căn bản  để ý tới Thẩm Yến. Cô nắm chặt khối ngọc bội trong tay. Ngọc bội càng ngày càng ảm đạm, dường như  mất  sinh mạng, mặt ngoài  từng vết rạn nứt. Càng quan trọng hơn là, cô  thể gọi  linh tuyền .
 
Linh tuyền là chỗ dựa lớn nhất của Trình Nặc Nặc, nếu   linh tuyền, cô nên  gì?
Trương Hiểu Phong gặp  tai bay vạ gió, vết thương  mu bàn tay cũng  nhẹ, Hàn Nhân tức giận : “Trình Nặc Nặc    bệnh chó điên  ? Bên trong móng tay cũng    vi khuẩn bệnh gì !”
Trình Dao Dao lặng lẽ thêm nước linh tuyền, giúp Trương Hiểu Phong băng bó vết thương .
Bị Trình Nặc Nặc náo loạn, tâm tình    quá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-168-chuyen-vao-ta-gia.html.]
Vẫn là Trình Dao Dao xung phong nhận việc, nấu một nồi mì sợi lớn. Bột Phú Cường  mì sợi trắng như tuyết, chỉ cần thêm chút muối và hành lá, trộn lẫn với mì sợi, mặc dù  cần dầu mỡ cũng  nước bọt   chảy ròng.
Mọi  ăn như hổ đói, chuyện Trình Nặc Nặc nổi điên    lo lắng cũng tan thành mây khói. Chỉ  Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc  ăn cơm, cũng  ai để ý tới. Ăn xong một bàn cơm giải thể, nhóm thanh niên trí thức bê bọc đồ của ,  lượt rời ký túc xá tạm thời .
 
Hành lý của Trình Dao Dao cũng  ít, một cái rương bằng tre, đầy đồ vật linh tinh, còn  một cái chăn. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong giúp cô đem đến đầu ngõ phía đông của thôn, Trình Dao Dao để các cô thả xuống rời . Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở nhà Lâm Đại Phú và nhà Lâm Đại Quân, ở hướng khác.
Hai   , thanh niên  sớm chờ ở đầu ngõ  tới, dễ dàng cầm hành lý mà ba cô gái cùng khiêng mới  , dẫn đầu  về phía ngõ nhỏ.
Khuôn mặt Tạ Tam luôn lạnh nhạt, ánh mắt rơi  đôi môi của Trình Dao Dao  dừng  liền chuyển , vội vàng nóng bỏng giống dã thũ trong ngõ tối đêm qua dường như chỉ là ảo giác, trời sáng lên liền mất hút.
Ngõ nhỏ lát đá xanh dài hẹp, ánh nắng dường như quên mất nơi , bên  tường đất đầy rêu xanh, mọc  cỏ Long Nha và hoa Hải Đường màu hồng nhạt. Tạ Tam  , Trình Dao Dao ôm bao quần áo nhỏ  phía .
 
Trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng  mấy  phụ nữ  bện giày cỏ hoặc xâu hạt châu,  chào hỏi Trình Dao Dao: “Cô chính là thanh niên trí thức Trình  ở Tạ gia ?”
Trình Dao Dao cũng   với các cô: “ , …
Tạ Tam trầm giọng cắt ngang lời cô: “Đi thôi!”
Trình Dao Dao giật nảy , Tạ Tam  bao giờ dùng giọng    chuyện với cô, càng đừng  đến  mặt  khác, khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc. Rơi  trong mắt  khác, Trình Dao Dao giống như một đóa hoa mẫu đơn xinh  quý giá,  Tạ Tam dọa đến mặt biến sắc, vô cùng đáng thương.
Trình Dao Dao bẹp miệng, dù thế nào cũng nhịn  náo loạn tại chỗ, chỉ  theo Tạ Tam về phía .