Ngõ nhỏ càng  càng yên tĩnh, xung quanh   ai. Tạ Tam vẫn   đầu  cô một chút. Trình Dao Dao càng  càng chậm, cuối cùng dừng   chịu ,  chằm chằm hoa hải đường chui từ vách tường .
Tạ Tam cuối cùng cũng  đầu ,   thấy Trình Dao Dao như tượng trừng mắt  bờ tường,  theo ánh mắt cô, : “Em thích hoa hải đường ? Trong nhà cũng .”
“Em ghét hoa hải đường nhất!” Trình Dao Dao xoay đầu qua một bên, tức giận .
Tạ Tam thản nhiên : “Vậy về nhà thôi.”
“…” Miệng Trình Dao Dao càng vểnh lên cao. Ôm bao quần áo nhỏ, đá lẹt xẹt  theo phía  Tạ Tam,  giống cô vợ nhỏ  ức hϊếp. Lòng Tạ Tam như sắt, cũng   đầu , mang theo cô vòng qua một đầu  một đầu ngõ hẻm, rốt cuộc dừng .
Trình Dao Dao giương mắt, thế nhưng là một chỗ bỏ hoang, mặt tường  sụp đổ một nửa, nghi ngờ quên tức giận: “Anh ở đây?”
Trước mắt tối sầm , Tạ Ba để đổ xuống  đến  mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vành mắt Trình Dao Dao đỏ đỏ lọt  trong mắt .
“Bỏ !” Tính tình Trình Dao Dao nóng lên, dùng sức đạp đầu gối ,  quần Tạ Tam lập tức thêm một dấu chân.
Tạ Tam  tránh, nắm lấy hai tay Trình Dao Dao, thấp giọng : “Làm ?… Đừng .”
Lúc đầu Trình Dao Dao giương nanh múa vuốt ồn ào,   Tạ Tam , giọng  nghẹn ngào lập tức xông : “Em mới  cần  để ý đến em! Sao   hung dữ với em! Em mới đến nhà ,  liền hung dữ với em!”
“… Không .” Tạ Tam vụng về xoa mặt Trình Dao Dao, ngón tay  thô ráp, xoa qua gương mặt trắng nõn lưu  một mảnh đỏ: “Không hung dữ với em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-169.html.]
“Chính  hung dữ! Còn ở  mặt mấy  .” Trình Dao Dao buồn từ lúc đó đến giờ, chỉ  Tạ Tam tố cáo: “Anh còn  để ý đến em. Từ lúc gặp mặt lúc nãy  liền  để ý đến em!”
“Không   để ý đến em. Những  … Quan hệ   với nhà .” Miệng lưỡi Tạ Tam vụng về,  giỏi  những điều , lấy áo choàng ngắn lau mặt cho Trình Dao Dao, nước mắt nóng ướt thấm  áo choàng ngắn,   luống cuống.
Phía  ngõ nhỏ đều  ánh mắt dõi theo, càng  thiếu lời đ.â.m chọc, lời đồn nhảm gϊếŧ ,  ai  thể trải nghiệm so với Tạ Tam. Hắn chỉ   Trình Dao Dao rơi   cảnh ,   nghĩ sẽ  cô .
Tạ Tam thử ôm vòng eo mềm mại của Trình Dao Dao, gặp  móng vuốt hung hăng của Trình Dao Dao. Đau đớn kí©h thí©ɧ giác quan, giấc mơ đêm qua hiện   mắt, Tạ Tam bỗng nhiên giữ lấy hai tay cô, giống như bắt một con mồi  da lông xinh  quý giá vây trong ngực.
Tạ Tam dán  vành tai nhỏ xinh, nghiêm túc lặp : “Không ,    để ý đến em.”
Tiếng  trầm thấp rơi  trong tai, Trình Dao Dao dần dần  vuốt lông, cường điệu: “Vậy về  cũng  cho phép  hung dữ với em.”
“…” Tạ Tam cố gắng nhớ ,   Trình Dao Dao hung hăng đạp một cước giúp  nhớ , giờ mới hiểu câu “Đi thôi” giọng   nặng, đại tiểu thư  thể chấp nhận.
Khóe mắt Trình Dao Dao ửng đỏ, chiếu đến nốt ruồi  đuôi mắt, vô cùng xinh . Đôi môi đỏ như hoa hồng bẹp , giống như  ủy khuất  lớn.
Tạ Tam hận  thể đưa cô  trong n.g.ự.c nhào nặn, giọng  khàn khàn: “Về  sẽ .”
Vòng eo cong lên chống cự của Trình Dao Dao như mèo lúc  mới chậm rãi mềm nhũn,  Tạ Tam ôm trong n.g.ự.c vuốt lông. Thể lực Tạ Tam kinh , ôm cô  lên khuỷu tay như trẻ con, vụng về đong đưa.
Môi  đào của Trình Dao Dao vểnh lên : “Cao một chút nữa.”
Tạ Tam liền nâng cô cao hơn một chút,  một vòng. Trong trí nhớ của Trình Dao Dao, lúc 5 tuổi  bố bế như , cô ở  cao  gương mặt   trai  ngu ngốc của Tạ Tam, bên môi hiện lên nụ  ngọt ngào,  lệnh: “Buông em xuống.”
Tạ Tam nhẹ nhàng để cô xuống đất, Trình Dao Dao kiễng chân, hôn một cái lên môi . Nụ hôn  nhẹ,  mềm,  mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙© nào,  đợi Tạ Tam phản ứng liền chui  trong n.g.ự.c , che giấu gương mặt đỏ lên.