Tạ Tam để cằm  đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hoa nhài bên trong mái tóc trơn mềm như tơ lụa, đầu óc trống rỗng một lúc lâu mới lấy  tinh thần.
Bao yếu ớt còn  bước  cửa,   mạng của .
(Bao yếu ớt ý chỉ Dao Dao yếu ớt mềm mại, cách gọi  mật của Tạ Tam.)
Bao yếu ớt  mưa  gió  đầu Tạ Tam   cửa   đổi bộ dáng. Trình Dao Dao ngượng ngùng  giữa sân, chào hỏi bà Tạ: “Cháu chào bạ ạ.”
Trong sách miêu tả qua nơi ở của địa chủ,  đầu tiên xuất hiện chân thật  mắt Trình Dao Dao.
Nền lát gạch xanh, gỗ cây nhãn  xà nhà, mái ngói cong lên, khung trang trí (các ô vuông  trần các cung điện) khắc đầy hình vẽ tinh tế, may mắn. Nơi   từng là một gia đình lớn, còn  đứa ở và hầu nữ vội vàng tới lui, duy trì trật tự và sự phát triển của tòa nhà.
Bây giờ phồn hoa  mất,  nhà   mất   và tiền tài để duy trì,  thể tránh né thất bại.
Phòng trống rộng lớn, bàn ghế bằng gỗ đơn xơ  hợp với căn phòng. Lúc mới  sân vườn nhà cửa đều  quét dọn sạch sẽ,  một chum đựng nước to. Dưới cửa sổ phòng bếp treo mấy xâu củ tỏi và ớt.
Một vườn rau trong góc sân trồng hánh lá và rau cải thìa, còn  hàng rào tre quây một vòng xung quanh, bên trong vòng tròn  3 con gà mái. Ngoài   một đống củi chồng chất, bên  rải bạt chống nước rơi .
Cả sân phát   thở nghèo nàn, an phận sống qua ngày.
Lúc Trình Dao Dao tò mò xem xét sân vườn, bà Tạ cũng tinh tế dò xét qua Trình Dao Dao. Ánh mắt sạch sẽ, giữa lông mày lộ  tia cao ngạo, cô tự nhiên  vốn liếng để cao ngạo. Xinh  như , vui buồn lẫn lộn, mội cái nhăn mày một nụ  đều xinh ,  lý do gì  kiêu ngạo? Người đời cũng sẽ tự ủng hộ, nâng cô lên đến đỉnh.
Trình Dao Dao  bà Tạ đánh giá, mím môi nở nụ  ngọt ngào,   một tiếng: “Tạ nãi nãi, cháu tên là Trình Dao Dao, là thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải. Về  cháu sẽ ở nhà bà,  phiền nhiều ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-170.html.]
Từ nhỏ cô  theo ông bà ngoại, đặc biệt  cách  chuyện với  già, nhưng  bà Tạ  chằm chằm, trong lòng cô sinh  một tia lo lắng  yên,  đầu  Tạ Tam.
Tạ Tam lập tức : “Bà nội, chúng  để đồ  phòng  .”
Bà Tạ nheo mắt, giọng  của cháu trai nhà , đúng là… Bà thở dài nặng nề, : “Chiêu ca nhi, sắp xếp đồ   thì đến phòng bà một chút.”
Tạ Tam dẫn Trình Dao Dao đến phòng phía đông, đẩy cửa  chạm khắc hoa văn kẻ ô , lập tức cảm nhận  sự lạnh lẽo.
Mặt tường xung quanh phòng  lau sạch sẽ, bày một cái giường gỗ và một cái bàn, mặt đất  lát gạch xanh cũng  lau sáng loáng. Tạ Phi đang lau bàn, thấy Trình Dao Dao liền bỏ khăn lau xuống, mừng rỡ chào đón: “Chị Dao Dao, chị  đến!”
“Ừm!” Trình Dao Dao thấy Tạ Phi nhiệt liệt hoan nghênh, nụ  bên môi sâu một chút.
Tạ Phi  cao hứng, giống như con bướm nhỏ bay quanh Trình Dao Dao,  lẽ ở trong nhà , cũng  ngượng ngùng như , lôi kéo Trình Dao Dao : “Hôm qua  trai dọn dẹp cả đêm, chị Dao Dao chị đến xem .”
“Tiểu Phi.” Tạ Tam ngắt lời Tạ Phi,  gương mặt  vạch trần mất tự nhiên: “Em giúp đỡ sắp xếp đồ đạc .”
Tạ Phi le lưỡi, trao đổi ánh mắt mang theo ý  với Trình Dao Dao, ôm chăn của Trình Dao Dao thành thạo trải  giường.
Lúc  Tạ Tam mới cúi đầu  Trình Dao Dao, giọng  mềm mại: “Em thu dọn  ,    phòng bà nội .”
“Chờ một chút.” Trình Dao Dao kéo vạt áo , nhỏ giọng : “Bà nội   em đến đúng ?”
“Sẽ .” Tạ Tam  lĩnh giáo lòng  hẹp hòi của bao yếu ớt, chăm chú : “Đừng đoán mò, chờ   .”
Tạ Tam  .
Tạ Phi trải chăn màn  , : “Chị Dao Dao, chị xem cái chiếu  là  em bện cho chị,   ?”