Kiểu dáng cái giường cũ, mép giường một lớp ánh sáng nhàn nhạt trơn như bôi dầu, sờ lên thể cảm nhận tuổi. Trái tim Trình Dao Dao run lên, đầu ngón tay tinh tế sờ qua, sờ liền là gỗ lim quý giá nhất, chỉ là nhiều tuổi, màu sắc bên ngoài ám trầm, như gỗ mộc phổ thông, trải qua bao nhiêu năm tháng mới chất lượng như bây giờ.
Bố Trình Dao Dao từng đấu giá một khối lớn, tiêu mất 50 vạn. Một cái giường lớn như , giữ đến đời thể bán giá bao nhiêu.
Trái tim Trình Dao Dao nhảy bang bang, nghĩ đến những xét nhà giá trị chân chính của cái giường , nếu dọn .
“Dao Dao, chị thích cái giường ? Cái giường vốn là giường ngủ của trai.” Tạ Phi chút lo lắng Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lấy tinh thần: “Không , cái giường rắn chắc. Em giường vốn là của trai em? Căn phòng cũng thế…”
“Vâng.” Tạ Phi thừa nhận: “Căn phòng vốn là phòng của trai, căn phòng rộng nhất, ánh sáng cũng nhất. Chị đừng lo, tối qua trai thu dọn cả đêm, sạch sẽ. Chị xem, mạng nhện nóc nhà đều quét sạch nha.”
Bộ dáng Tạ Tam đốt đèn dầu dọn dẹp phòng xuất hiện mắt, Trình Dao Dao bật .
Gương mặt Tạ Phi đỏ bừng cô: “Chị, chị lên thật xinh.”
“Miệng nhỏ thật ngọt.” Trình Dao Dao khẽ, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tạ Phi, trong lòng bổ sung: Miệng của em một nửa ngọt thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-171-nghe-loi-anh.html.]
Tay Tạ Tam khéo, dùng cỏ lau trắng bện thành chiếu mềm tinh tế mịn mịn, sờ lên buốt lạnh.
Tạ Phi giải thích : “Anh trai chiếu tre quá cứng, sợ thương chị. Cỏ lau trắng mềm dễ chịu, mùa hè ngủ mồ hôi.
Trình Dao Dao một cái khăn trải giường nhỏ (drap) in hình hoa trắng, đầu tiên để ván giường lên, thêm một lớp chiếu để lót bên , đó trải khăn trải giường lên, để chăn nhỏ màu hồng và gối tre lên giường, kết hợp với giường lớn mộc mạc đầy thở đàn ông tương xứng, nhưng loại hài hòa khác lạ.
Rương nhỏ bằng tre của Trình Dao Dao thì để một bên mặt đất. Tạ Phi khẩn trương bổ sung: “Đồ dùng trong nhà em quá ít. Anh trai chờ hết bận, tìm gỗ giúp chị hai cái hòm và tủ quần áo.”
Tạ Phi một bên một bên xoắn vạt áo với , Trình Dao Dao chú ý tới lúc em cảm thấy tự ti sẽ xuất hiện động tác nhỏ theo thói quen , trong lòng mềm nhũn: “Không , căn phòng , chị thích.”
Trình Dao Dao xem xét xung quanh, mặt bàn còn bày một bình gốm nho nhỏ, bên trong dùng nước sạch cắm hoa hải đường màu hồng.
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng, cố ý khích lệ : “Hoa , là em ?”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Phi lập tức sáng lên, kích động đỏ bừng mặt: “Là em. Ở cổng nhà em một mảnh hoa hải đường lớn, đều do em tưới nước.”
“Em thật lòng, hoa cắm độc đáo, phối màu cũng .” Trình Dao Dao khích lệ Tạ Phi: “Nghe em còn cắt quần áo, may vá đúng ?”