Gương mặt Tạ Tam nóng hổi, khăn mặt lau một lúc  nóng lên, Trình Dao Dao để Tạ Tam   mép giường,  đổi một  nước nữa, để khăn mặt đặt  mặt  cho mát.
Khăn mặt mát lạnh lau  mặt, miệng vết thương   nhói, tiếp theo cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Tạ Tam : “Thật mát, nước mới lấy ?”
“…Trong chum nước.” Trình Dao Dao nháy mắt chột , mặt  đỏ tim  đập : “Là do mặt  quá nóng. Anh đỏ mặt cái gì?”
Trình Dao Dao trả đũa, Tạ Tam quả nhiên  chút lúng túng, hai bàn tay quy củ đặt  đầu gối,  như học sinh tiểu học  giáo viên hỏi bài.
Làn da Tạ Tam màu lúa mì  đẽ, vết thương vốn sưng to dần dần giảm bớt, nếu   kỹ sẽ  phát hiện . Trình Dao Dao cho thêm chút linh tuyền  chậu nước, xem  xoa bên ngoài da cũng  hiệu quả.
Trình Dao Dao thở phào, giáo huấn Tạ Tam: “Anh     học máy kéo ? Mang cái mặt  thương ,   còn tưởng  là tên lưu manh, mỗi ngày đánh  đó.”
Tạ Tam : “Anh  ít khi đánh .”
“Em  tin. Anh   hung dữ.” Trình Dao Dao hết   tới  khác   trái ngược .
“…” Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhăn lên, nổi bật khuôn mặt lạnh lùng, dường như đang chứng thực lời Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đắc ý : “, chính là cái biểu cảm ! Gặp   đầu tiên  em sợ  chết! Khi đó    ghét em lắm đúng ? Một bộ dáng  gϊếŧ .”
“Anh chỉ   em   trong núi,  nguy hiểm.” Tạ Tam vội vàng giải thích ,  thấy đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao cong lên, bộ dáng giảo hoạt.
Tạ Tam rốt cuộc   Trình Dao Dao đang đùa ,   cách nào đối với sự nhanh mồm nhanh miệng của cô, dứt khoát khẽ vươn tay kéo cô  trong ngực.
Trình Dao Dao   vững, trực tiếp   đùi Tạ Tam, chợt cảm giác cái gì đó đ.â.m cô.
Hai  đều ngây ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-178.html.]
Sau một lát ngây ngốc, Trình Dao Dao như  bỏng nhảy b.ắ.n lên  xuống bên cạnh.
Chân dài của Tạ Tam đổi tư thế, mùa hè quần  rộng  mỏng,  thể che  thứ nhô lên nóng bỏng . Hai   song song  mép giường,   ,  khí trong lúc nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị.
Vẫn là Trình Dao Dao nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cố gắng trấn định: “Trên bàn  nước lạnh,   uống ?”
“Không cần!” Tiếng  Tạ Tam ép xuống thấp, lộ  tia  hổ.
Trình Dao Dao vốn dĩ còn , thấy Tạ Tam  hổ như , gương mặt cũng đỏ lên.
Hai  song song giống như đôi vợ chồng tân hôn  hổ.
Trong phòng đông ấm hạ mát,  cửa sổ khắc hoa  ánh nắng chiếu , ánh nắng  đến trong nhà  giảm nóng, hắt  mặt đất bóng hoa văn. Trong căn phòng cũ kỹ mang  thở cổ xưa  dọn sạch tươi mát,  lòng  mềm mại, buồn ngủ.
Trình Dao Dao   ngủ, nhưng    phá hư  khí yên tĩnh bây giờ. Cô che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, bất tri bất giác tựa  bờ vai kiên cố.
Trình Dao Dao hàm hồ : “Đợi chút nữa gọi em dậy, em nấu cơm tối.”
“Bà nội và Tiểu Phi sẽ nấu.”
“Em  nấu mà.” Mí mắt Trình Dao Dao rũ xuống, lông mi dài cong lên rung động, giống như mèo con mềm mại lẩm bẩm: “Em  bà nội thích em…”
“… Được.” Tiếng  trầm thấp dịu dàng, giống như gẩy  dây đàn vi-ô-lông.
Căn phòng rộng rãi sáng ngời, chiếu mát mẻ mềm mại, một  độc chiếm một cái giường lớn, Trình Dao Dao lâu   ngủ một giấc thư thái như .
Trình Dao Dao chân trần, ôm chăn lăn  giường, thật sự lăn từ đầu giường tới cuối giường.