Cử gỗ nhẹ vang, cô lẩm bẩm một tiếng, gương mặt cọ xát  chiếu: “Ai ?”
“Chị, là em.” Tiếng  nhẹ nhàng của Tạ Phi vang lên.
Trình Dao Dao thoải mái duỗi lưng, cất giọng : “Vào .”
Trong tay Tạ Phi bưng một đĩa đào,  nhẹ nhàng  tới: “Anh trai bảo em tới gọi chị dậy.”
Trình Dao Dao   giường vặn vẹo, một lúc lâu mới chậm rãi  dậy, gò má cô ngủ ửng đỏ,  càng xinh  ướŧ áŧ, sợi tóc đen nhánh như tơ lụa xõa  vai, Tạ Phi thấy gương mặt đỏ bừng, cúi đầu loay hoay quả đào  bàn: “Quả đào ngâm trong giếng một ngày, lúc  ăn  vặn, mát lạnh. Chị nhanh dậy ăn .”
Trình Dao Dao nhét đôi chân nhỏ trắng bóc  dép lê,  đến giá đỡ bên cạnh rửa mặt.
Trong chậu rửa mặt  hơn nửa chậu nước pha linh tuyền, để lên mặt, mát lạnh thấm  ruột gan, lập tức cảm thấy thoải mái. Giọt nước lăn theo gương mặt xuống, làn da trắng nõn phát  ánh sáng.
Trình Dao Dao lau khô nước  mặt, lúc  mới đến bên bàn ăn đào. Quả đào to bằng nấm đ.ấ.m nhỏ, bên  đỉnh nhọn đỏ chói, cắn một miếng, vị nước chua ngọt mát lạnh  cô run cả , thật mát!
Tạ Phi  chút đắc ý : “Giếng nhà em đào sâu, mùa hè để đồ ăn trong giếng,  thể để vài ngày đó.”
“Thật mát, nhanh hơn cả tủ lạnh.” Trình Dao Dao thật lòng khen ngợi.
Cô ăn hai quả đào, nước chua ngọt đầy tay, cô ngậm ngón tay giữa mυ"ŧ một cái, khóe mắt thấy Tạ Tam   tới đối diện, ở cửa phòng chạm mắt với cô, bỗng nhiên như gặp ma,  đầu chạy .
Trình Dao Dao: “…”
Một lúc   5 giờ, trời vẫn còn sáng, độ nóng của mặt trời  giảm xuống, mặt đất khô ráo, còn  hương vị khói bếp tràn ngập từng nhà.
Tạ Phi  bà Tạ hôm nay đau đầu, nghỉ ngơi trong phòng. Trong lòng Trình Dao Dao rõ ràng, bà nội khẳng định là tức giận với Tạ Tam nên mới nhức đầu.
Hai    phòng bếp. Mặc dù  trai bảo hôm nay Trình Dao Dao nấu cơm, nhưng Tạ Phi vẫn ở một bên  trợ thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-179.html.]
Tạ Phi mở thùng đựng gạo , bên trong còn non nửa bột kiều mạch thấy đáy, còn  một túi bột ngô. Tạ Phi múc nửa cân bột ngô để trong chậu. Lại cầm một cái bầu lồ lô múc bột kiều mạch,  Trình Dao Dao ngăn cản.
Trình Dao Dao nghi ngờ : “Sao  tách ?”
Tạ Phi : “Anh trai  bột ngô và gạo trắng là cho chị dùng,  tách  nấu.”
“Nói vớ vẩn! Chị chuyển  ở, còn phân cái gì.” Trình Dao Dao lập tức nóng giận, cắn môi.
“Thế nhưng là…” Tạ Phi khó xử  Trình Dao Dao. Cô sợ chị tức giận,   dám  trái lời  trai.
Trình Dao Dao đoạt lấy bầu, : “Tối nay  ăn lương thực phụ! Chúng  ăn gạo trắng!”
Gạo trắng lấy về để ở trong vại nhỏ khác. Trình Dao Dao cũng lâu   thấy gạo trắng, đầu năm nay gạo trắng  đánh bóng, hiện  màu vàng thô ráp, mùi gạo bay  mặt.
Trình Dao Dao còn tìm  một túi đậu xanh nhỏ, loại đậu xanh   dẹp,  đầy đặn lắm. Trình Dao Dao  chủ ý: “Buổi tối chúng  nấu cháo đậu xanh ăn.”
Trình Dao Dao múc hai bát gạo trắng và một nắm đậu xanh, dùng nước giếng rửa sạch  ngâm,  ngoài hái thức ăn.
Trong sân Tạ gia trồng  ít rau xanh,  mướp, dưa chuột, cà chua và ớt xanh. Ngoài  bên  trường còn  mộc nhĩ xanh mơn mởn mọc bên , vô cùng mập mạp. Trình Dao Dao hái mấy quả ớt xanh và cà chua,  lấy thêm ít mộc nhĩ.
Tay chân Tạ Phi vô cùng lưu loát chịu khó, kéo nước giếng lên, cùng Trình Dao Dao rửa sạch từng loại rau.
Nước giếng lạnh buốt, tay ngâm bên trong vô cùng thoải mái. Dưa chuột nhỏ tươi ngon, ở trong nước lúc chìm lúc nổi. Loại cà chua đất màu trắng, rửa sạch bên ngoài, thịt bên trong giòn mát, Trình Dao Dao và Tạ Phi mỗi  một nửa ăn, chua ngọt giải khát.
Ớt xanh để khô ráo, Tạ Phi ôm một cái cối đá nhỏ đến, : “Em dạy chị  cháo ớt.”
Trình Dao Dao nhớ tới Tạ Tam thích ăn món , tinh thần lập tức tỉnh táo, nghiêm túc  Tạ Phi  như thế nào.
Tiếng  của hai  như chuông bạc vang trong sân. Sân vườn yên lặng hai mươi năm  đầu tiên náo nhiệt như , giống như tái hiện  thời gian thịnh vượng  những năm .
Bà Tạ  cạnh cửa sổ   ngoài, trong đôi mắt tang thương  chút buồn rầu.