Tạ Phi lấy một chậu gốm sứ tráng men, cẩn thận múc cháo đậu xanh trong nồi , đáy nồi cũng vét sạch sẽ. Nước cơm màu trắng dính  đáy nồi ngưng kết thành miếng cháy. Cô còn rót một chén nước , tỉ mỉ quấy đáy nồi,  múc nước cơm màu trắng .
Trình Dao Dao nghi hoặc  cô, Tạ Phi bưng bát giải thích: “Đây đều là lương thực tinh, tuyệt đối  thể lãng phí. Nhà chúng em lâu lắm   ăn lương thực tinh.”
Lòng Trình Dao Dao như  cái gì nặng nề bóp một cái, cô  hiểu sâu sắc sự nghèo khó của Tạ gia.
Chờ Tạ Phi uống xong từng ngụm nhỏ bát nước cơm nhàn nhạt trân quý, liền cùng Trình Dao Dao bê mấy món rau trộn  trong sân.
Trong sân Tạ gia  một cái giếng miệng hình bát quái*, bên cạnh giếng  một sợi dây thừng. Tạ Phi nhanh nhẹn kéo dây thừng, lấy một giỏ tre từ trong giếng .
Giỏ tre   sâu, bụng lớn miệng nhỏ. Tạ Phi mang dây thừng đưa cho Trình Dao Dao : “Thả chậm chậm, nhẹ một chút,  thì nước đều đổ  hết.”
Trình Dao Dao cẩn thận hỗ trợ cầm dây thừng, dây thừng thô ráp cọ  lòng bàn tay  chút đau.
Chờ đem dây thừng thả xuống, dây thừng kéo căng,  thể cảm nhận  rổ nhẹ nhàng đung đưa. Tạ Phi  : “Được . Chờ  trai về, rau trộn mát lạnh là món ngon nhất.”
Tạ Phi  : “Em  mang cháo cũng rời  ngoài, ngâm trong chum nước.”
Trình Dao Dao ừ một tiếng, ghé  bên cạnh giếng hóng gió. Thành giếng dùng đá xây thành, xung quanh vô cùng bóng loáng. Nhiều năm qua  dây thừng cọ xát, tạo  một vết lõm.
Trong sách , lúc  Tạ gia vô cùng thịnh vượng, giếng đào  sâu, nước giếng  lạnh  ngọt. Trình Dao Dao tò mò  xuôi theo giếng,   xem giếng  sâu bao nhiêu.
Lúc  ánh nắng chiều đầy trời, chỗ sâu đưới đáy giếng là một hình tròn trịa, giống như tấm gương, phản chiếu khuôn mặt nho nhỏ của Trình Dao Dao. Lá sen đột nhiên xuất hiện, tựa hồ cảm thấy nước giếng mát lạnh, nhẹ nhàng lung lay lá cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-182.html.]
Đáy giếng toát  từng đợt khí lạnh, còn dễ chịu hơn điều hòa, Trình Dao Dao nhịn   hướng về  một chút.
“Em  gì !” Thanh âʍ ѵậŧ nặng loảng xoảng rơi xuống đất, một cánh tay mạnh mẽ thô lỗ giữ lấy bả vai Trình Dao Dao, kéo cô về .
Người Trình Dao Dao  khỏi ngã về  dựa  một cái ôm cực nóng. Xương bả vai mảnh khảnh đập  cơ n.g.ự.c dày đặc của Tạ Tam, đau đến nhíu mày,  đầu  thấy ánh mắt Tạ Tam giật nảy .
Mặt Tạ Tam đầy tức giận, giống như ôm bảo vật, nắm chặt bả vai cô: “Ai cho em ở  thành giếng?”
“Em… Em chỉ…” Trình Dao Dao   hung dữ  kịp phản ứng.
Tạ Phi bê cháo   phòng bếp,   thấy  cô nắm Trình Dao Dao, mặt mũi tức giận, dáng vẻ  đánh . Lập tức kêu lên: “Anh đang  gì !”
Tạ Tam buông tay , hai đầu lông mày tức giận vẫn  biến mất,  đầu hỏi Tạ Phi: “Sao  để cô  ghé  thành giếng?”
Tạ Phi cũng giật nảy : “Chị, thành giếng  nguy hiểm,  chị  thể  sấp ở đấy?”
Miệng Trình Dao Dao  bẹp .
Tạ Phi vội vàng : “Là em   cho chị,  đừng tức giận. Chị, chị cũng đừng giận,  trai sợ chị rơi  giếng.”
“Chị cũng  ngốc,   rơi  !” Trình Dao Dao rốt cuộc phản ứng kịp, ủy khuất và tức giận bốc lên.
Bà Tạ  tiếng cũng từ trong nhà ,  ba  biểu hiện khác   trong sân, ánh mắt  Tạ Tam: “Sao ? Bà ở trong phòng đều  thấy , cái gì rơi?”
Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao cong xuống, mở miệng : “Là cháu…”
“Là cháu  cẩn thận  rơi nước tương.” Tạ Tam xoay , vô tình  cố ý chắn   Trình Dao Dao,  với bà Tạ: “Cái bình  vỡ.”