Bà Tạ bỗng nhiên nghiêm khắc : “Lương thực tinh ở  ?”
Lời   chằm chằm Tạ Phi hỏi, Tạ Phi giật nảy , muỗng rơi  thành bình phát  tiếng vang. Tạ Phi ấp úng: “Của… Của chị.”
“Đây là lương thực của  ! Sao cháu  thể ăn!” Bà Tạ giận : “Tạ gia chúng  dạy qua cháu chiếm lợi của  khác ?”
Gương mặt Trình Dao Dao chẳng  tại  đỏ lên, vội : “Bà,   Tiểu Phi, là cháu kiên trì  lấy  nấu cháo.”
Bà Tạ khách khí  với Trình Dao Dao: “Thanh niên trí thức Trình, cháu cũng  thấy. Điều kiện nhà chúng  là dạng ,  chiêu đãi  chu đáo, tuyệt đối  dám chiếm lợi của cháu. Nhà chúng  tuy nghèo, nhưng cũng  đến tình trạng ăn lương thực của con gái.”
Vành mắt Trình Dao Dao lập tức đỏ lên, cô khổ sở,  là  Tạ Tam khổ sở.
Cô  ngốc, từng câu từng chữ của bà Tạ, vụиɠ ŧяộʍ đ.â.m  lòng Tạ Tam. Ngay  mặt Trình Dao Dao, bóc trần vết sẹo nhà , là  Tạ Tam tự  cắt đứt ý niệm.
Cô  tự chủ   về phía Tạ Tam,  là một  kiêu ngạo như , nếu thật sự…
Sắc mặt Tạ Tam như thường, đuôi lông mày cũng  nhấc một chút. Hắn nhận thìa từ Tạ Phi, cầm bát múc cháo. Tay  , bát thứ nhất cho bà Tạ, bát thứ hai cho Trình Dao Dao, bát thứ ba cho Tạ Phi, bát cháo loãng cuối cùng mới đặt  .
Trong chén cháo đậu xanh, gạo trắng nấu mềm  quá nhừ, từng hạt đậu xanh đều nấu nở hoa, nước cháo đậm đặc, độ lửa nắm giữ  .
Tạ gia chỉ  một chút gạo trắng, là Tạ Tam vác 100kg khoai lang  đổi, cách ba ngày nấu một bát nhỏ cho bà Tạ bồi bổ  thể. Cháo gạo trắng nồng đậm thơm như , Tạ gia bao nhiêu năm  ăn .
Bà Tạ  chằm chằm bát cháo, mùi thơm mê ,  bà nhớ  tình cảnh phồn hoa nhiều năm  ở Tạ gia. Mi tâm bà vặn càng gấp, mỗi một nếp nhăn đều lộ  tức giận: “Tiểu Phi, đổ cháo !”
Thần tiên đánh , tiểu quỷ gặp nạn, Tạ Phi giống con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vành mắt đỏ bừng  dám nhúc nhích.
Tiếng  của Tạ Tam tỉnh táo: “Bà nội, chuyện  liên quan đến Tiểu Phi, đều là chủ ý của cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-185.html.]
Bà Tạ  rõ tính tình cháu trai ,  như ẩn nhẫn, kì thực cao ngạo hơn bất kỳ ai. Lời  đến mức ,  vẫn tỉnh táo như thường, ngược   lòng bà Tạ  ngừng kinh ngạc nghi ngờ.
Kinh ngạc là   lời   quá mức, kết quả càng phản tác dụng với cháu trai. Vừa nghi ngờ Tạ Tam  chính   buồn lòng, trong lúc nhất thời  giận giữ nổi.
Trên bàn nhất thời yên tĩnh quá mức, chỉ  thấy Tạ Phi  nhịn  ủy khuất  thút thít.
Trình Dao Dao  bên cạnh Tạ Tam, thấy cái tay rũ xuống đầu gối của , gắt gao nắm thành quả đấm, gân xanh  mu bàn tay nổi lên,   dùng bao nhiêu sức lực mới nhẫn nhịn xuống. Cô  chằm chằm bát cháo  mặt,  hiểu   .
Ngực  cái gì  chua  chát nắm lấy trái tim Trình Dao Dao,  cô trong lúc nhất thời    yên,   ,  kêu gào ầm ĩ phát tiết  ngoài,  Tạ Tam phát tiết  ngoài.
Trong bát bỗng nhiên nhiều thêm một đũa mộc nhĩ, Trình Dao Dao ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trấn an của Tạ Tam. Tạ Tam tới an ủi cô.
Cô chẳng những   vỗ về, ngược  nháy mắt bộc phát ủy khuất vô hạn, cô bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tạ nãi nãi, Tạ Tam   như những gì bà !”
Một câu  , n.g.ự.c  nóng nảy chặn  nhất thời tìm  cửa ,  bên ngoài tranh  chen lấn xuất hiện.
Dưới tình thế cấp bách, Trình Dao Dao nâng mặt  thẳng  bà Tạ, khuôn mặt xinh  lộ  sự kiêu ngạo  thể xâm phạm: “Bà  thể    như !”
“Dao Dao!” Tạ Tam đè mu bàn tay của cô , đến cùng vẫn nhớ   hung dữ với cô, thu  giọng , nhấn mạnh : “Không thể  chuyện với bà nội như .”
Bà Tạ giận quá  lên, gật gật đầu: “Cháu để cô  !”
Tạ Phi hoảng sợ trái xem  xem, cuối cùng giống con thỏ  dồn đến đường cùng che lỗ tai , bịt tai trộm chuông chôn đầu thật sâu xuống.
L*иg n.g.ự.c Trình Dao Dao phập phồng, kiên định đẩy tay Tạ Tam : “Em  !”