Tạ Tam nắm lấy tay cô ngâm trong nước lạnh, hơn nửa ngày mới bỏ  , bên  lòng bàn tay trắng nõn đỏ đỏ,  đáng thương vô cùng.
Bên  lông mi Trình Dao Dao  nước mắt, ủy khuất lắc đầu: “Hết đau .”
Tạ Tam thở dài: “Em đừng chạm , để  bê.”
Bàn tay Tạ Tam thô ráp bê chén lên, vết chai che kín tay ,  sợ bỏng bê bát  sân.
Ba bát canh để nguội , Tạ Tam bê một bát  phòng bà nội.
Bà Tạ  gần cửa sổ,  thấy Tạ Tam  phòng, lập tức chuyển về bên giường, xụ mặt.
Bà Tạ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, Tạ Tam để bát xuống, lấy đá lửa  đốt đèn dầu, trong phòng dần dần sáng lên. Chỉ thấy  bàn để một bát gốm lớn, trong bát  bí đỏ đặc sệt và tổ yến tre trong suốt, nước canh óng ánh, cũng    thế nào.
Tạ Tam  khẽ: “Bà nội, canh bí đỏ  là Dao Dao đặc biệt  cho bà.”
“Không cần cháu  lời .” Bà Tạ xụ mặt: “Bí đỏ    giữ  để  giống ?”
“Dao Dao  , là cháu đồng ý.” Tạ Tam lập tức .
“Cháu thật là…giống bố cháu như đúc!” Bà Tạ chỉ tiếc rèn sắt  thành thép .
Tạ Tam để thìa  trong bát, nhẹ nhàng để  tay bà Tạ: “Dao Dao , cái   thể giải nhiệt khỏi ho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-190.html.]
Từ    qua chuyện bà nội  ho khan với Trình Dao Dao, cô luôn đưa đồ ăn chữa ho,bổ phổi tới. Nước thanh mai, thanh mai khô, cả bàn ăn hôm nay, đều là món ăn thanh đạm.
Lòng vững như sắt, bà Tạ cũng im lặng một lúc, rốt cuộc thở dài: “Đứa nhỏ   lòng .”
Không đợi Tạ Tam vui sướиɠ, bà Tạ quả quyết : “ cô   cùng một đường với nhà chúng ! Bà coi như đồng ý để cô  ở , nhưng cũng  tán thành chuyện của hai đứa!”
Tạ Tam im lặng  . Bà Tạ  tiếp: “Còn một chuyện,   là cô gái trong sạch,  ở nhà chúng , cháu tuyệt đối   bắt nạt  !”
“Bà nội yên tâm.” Tạ Tam .
Giọng  của bà Tạ nghiêm túc: “Con gái cần thanh danh nhất. Cô bé từ nhỏ  chịu khổ qua,  hiểu chuyện, cháu cũng  thể  hiểu chuyện theo. Bà nội là  từng trải,  háo sắc là mộ của  trẻ, hai  nam nữ trẻ tuổi ở chung một mái nhà, khó tránh khỏi…”
“Bà nội, bà  cần !” Tạ Tam  chút quẫn bách cắt lời bà Tạ, giọng  trịnh trọng: “Bà yên tâm, cháu sẽ  bắt nạt em .”
Bà Tạ gật gật đầu, : “Được ,  ngoài .”
Tạ Tam    ngoài.
Bà Tạ bê bát canh lên, uống nhẹ một ngụm. Ngọt ngọt trơn mềm, thêm chút ấm áp trượt xuống cổ họng  cả  thoải mái, dễ chịu.
Bà Tạ chậm rãi thở dài, tự nhủ bổ sung lời   xong: “Nếu một ngày cô  hối hận… Chung quy vẫn  một con đường lùi.”
Tác giả  lời  : Bà Tạ   sai, tuyệt đối  thể để đàn ông ăn bám. Là đàn ông , ăn cơm chùa thuận miệng, xương cốt cũng mềm nhũn.