Nhóm nam thanh niên trí thức cũng tức giận bất bình: "Dao Dao, cô đừng tủi , chúng đều về phía cô!"
Trình Dao Dao lên tiếng, cô bê bát bún mọc lên.
Trương Hiểu Phong vội vàng đè cô : " Dao Dao, tức giận cũng đừng bỏ đồ ăn, đây là lương thực tinh đó."
Trình Dao Dao buồn nhún nhún vai: " gây khó dễ cho bụng của . chỉ ngại bún mọc quá khó ăn, hâm một chút."
Bát bún mọc bay mùi tanh của thịt lợn rừng. Lợn rừng thiến nên mùi thịt nồng, Trình Nặc Nặc thả nhiều ớt và tiêu đen để giảm mùi tanh. Những khác ăn thấy gì nhưng vị giác mẫn cảm của Trình Dao Dao chịu . Đặc biệt là lúc bát canh để nguội, mùi vị càng trở nên rõ ràng hơn.
Trương Hiểu Phong quan tâm : "Cô nấu cơm ? Để cho."
Trình Dao Dao : "Cô giúp nhóm lửa, chia một nửa cho cô."
Trương Hiểu Phong haha : "Vậy chiếm tiện nghi , bát của cô đều là bún mọc trắng đấy."
Hàn Nhân vội vàng : "Vậy cũng giúp!"
Trình Dao Dao : " thấy trong vườn rau rau dại thơm, cô hái một chút đem đến đây, hái thêm một nắm cải ngọt non nữa."
Bếp lò vẫn đốt lửa, trong nồi đun nước sôi chuẩn nước nóng dùng để tắm rửa.
Trình Dao Dao vớt bún mọc trong bát , cô đổ canh thịt thì Hàn Nhân vội : "Cô thì cho , trong canh đều là mỡ đó!"
Trình Dao Dao đưa canh thịt cho Hàn Nhân, cô dùng nước sôi rửa sạch bún mọc. Sau đó cô lấy một củ gừng gọt vỏ cắt thành sợi nhỏ, hành lá cũng cắt thành mảnh nhỏ.
Đợi nước trong nồi sôi lên, đầu tiên cô bỏ gừng , cô thái rau xanh cho tiếp nồi, bún mọc cũng bỏ trong đó, chờ nước sôi nữa thì vớt cho thêm chút muối canh.
Rau thơm non chảy nước rửa sạch dùng tay xé thành vài đoạn nhỏ thả trong canh, nóng bốc dần lên tản mát mùi thơm đặc biệt xông thẳng mũi.
Một bát bún mọc trong veo như nước suối, cải ngọt xanh biếc nổi lên , rau thơm xanh nhạt, sợi gừng vàng nhạt, mùi thơm của bột mì tinh thèm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-21.html.]
Bát bún mọc đặt lên bàn, đều theo nuốt nước miếng.
"Không tý mỡ nào mà vẫn thơm thế nhỉ?"
"Ngon quá , trắng trắng, vàng vàng, xanh xanh, thật , cái gọi là sắc hương vị đều đủ!"
"Cô hiểu , đồ ăn càng đơn giản càng khảo nghiệm công sức của đồ ăn. Dao Dao, ngờ cô là cao thủ đấy, thấy cô nấu cơm bao giờ?"
Trình Dao Dao khiêm tốn chút nào: "Trước cơ hội biểu hiện , nếm thử một chút ?"
Đám xong, ánh mắt đều sáng lên nhưng họ vẫn ngại: "Như . Đây là cơm cho bệnh nhân cô nha."
Trương Hiểu Phong cũng : "Nhìn sắc mặt cô lắm, cô tự ăn ."
Trình Dao Dao : "Bún mọc tạp của cũng thơm, chúng đổi cho ."
"Được, , chúng còn động !" Vừa bọn họ chỉ ăn thịt heo, họ còn động đến bún mọc. Mọi vội vàng cầm bát đến, họ dùng thìa sạch múc đầy một bát bún mọc tạp đưa cho Trình Dao Dao.
Sau đó, một muôi một muôi chia sạch bát bún mọc trắng . Bún mọc trắng đưa trong miệng, hương bột 85% mang theo mùi thơm của lúa mì. Trình Nặc Nặc nấu bún mọc cứng, khi Trình Dao Dao hâm cảm giác đúng miệng, lúc nhai nhai còn cảm nhận mùi thơm đặc hữu của lương thực tinh.
Vị hành, gừng, rau thơm cũng kí©h thí©ɧ vị giác, rau xanh trong bát mang theo vị ngọt, nước dùng ấm áp, cả uống xong, đầu toát mồ hôi nóng cực kỳ thoải mái.
Loại mỹ vị khác hẳn đồ ăn Trình Nặc Nặc nấu, đám hưởng thụ vị giác đơn thuần, họ ăn xong vẫn thỏa mãn mà nhao nhao tán thưởng: "Mùi vị bún mọc trắng thơm ngon quá!"
Trình Dao Dao cầm đũa gắp một viên bún mọc tạp cho miệng, cô chậm rãi nhấm nuốt, đáy mắt mỉm nổi lên ý tứ sâu xa.
Bên trong bát bún mọc tạp hương vị giống hệt chén canh gừng hôm nay uống, nhạt, một loại thoải mái lời, ăn bụng lập tức đổ đầy mồ hôi, triệu chứng cảm mạo cũng chuyển biến , cảm giác đau nhức ở n.g.ự.c cũng mất.
Mà bát bún mọc trắng Trình Nặc Nặc cho cô, cô ngửi liền , hương vị kém nhưng thiếu thứ gì đó.
Có ý tứ. Trình Nặc Nặc sử dụng bàn tay vàng ? Chỉ tiếc tay nghề nấu cơm kém, bát bún mọc tạp khó ăn.