Tạ Tam cuối cùng   chuyện lưu manh đến bước cuối, mà là lấy chăn, đắp kín chăn cho Trình Dao Dao, cô mặc một cái váy mỏng náo loạn nửa ngày,   nhiều mồ hôi, ngày mai sợ  cảm lạnh.
Trình Dao Dao  nghiêng, ôm gối tre nhỏ, bàn tay ôm lấy Tạ Tam, nhắm mắt  lẩm bẩm: “Sáng mai em  dậy nổi…”
“Yên tâm ngủ .” Tạ Tam nhẹ nhàng sắp xếp gọn sợi tóc đen nhánh của cô: “Ngày mai   em lấy cỏ heo về.”
Tiếng  nhẹ nhàng của Tạ Tam như  công dụng thôi miên, Trình Dao Dao đang mỏi mệt ngẩng đầu lên: “Không cần…”
Trình Dao Dao  chút đắc ý : “Em  thủ hạ …”
Tạ Tam: “?”
Tác giả  lời  :
Anh Tạ Tam: Cô vợ trẻ quá đáng yêu,    bây giờ? Hút!
Dao Dao: Miệng đau nhức, lưng đau, cổ đau,  cắn em?!
Anh Tạ Tam  đường vất vả vội vã trở về, chỉ để cô vợ trẻ hút dương khí, đàn ông  nhất là đây.
Trời còn tờ mờ sáng, trong sân Tạ gia xuất hiện tiếng vang. Bà Tạ luôn dậy sớm, Lúc mở chốt cửa    thấy Tạ Tam đang  xổm đánh răng trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-213-banh-mi-trung-ga.html.]
Bà Tạ: “Chiêu ca nhi, về ? Không  học lái máy kéo ? Sao   về?”
“Vâng.” Tạ Tam ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, mập mờ : “Một lúc nữa  luôn.”
Bà Tạ thấy chum nước đầy nước, ổ gà cũng  sửa qua, thở dài: “Mấy ngày nay cháu vất vả, trở về cũng đừng  mấy chuyện .”
Dừng một chút  : “Tối qua về lúc nào?”
Tạ Tam phun một ngụm nước , mặt đỏ tía tai, đầu cũng  dám ngẩng lên.
Bà Tạ điềm nhiên như   việc gì lấy ba quả trứng gà trong ổ gà, khéo léo  đẽ, bên  còn  vết đốm, : “Hôm nay nhặt  ba quả trứng, nấu cho cháu ăn.”
 
Tạ Tam ho nửa ngày, cầm khăn mặt lau miệng, gắng gượng : “Không cần, bà giữ  ăn .”
Bà Tạ cầm vải rách lau trứng gà, lau sạch lông gà cứt gà bám bên , bỏ  trong giỏ trứng gà của bà. Lại lấy cám cho gà ăn: “Bà còn đầy một rổ. Cháu học lái xe vất vả,  bồi bổ một chút. Cháu cũng đừng  cho Tiểu Phi ăn, nó    khỏi cửa, bây giờ lương thực cũng đủ ăn.”
Tạ Tam rửa mặt, giọt nước dọc theo cái mũi thẳng lăn xuống , : “Cho em Dao Dao  bánh trứng gà ăn.”
Muội  (em) là tiếng địa phương của thôn Điềm Thủy, giống với Niếp Niếp – bé (cách gọi trẻ em một cách  mật), là cách gọi tên  mật của con gái.
Bà Tạ tức giận : “Nó suốt ngày nhàn rỗi nghịch ngợm, cho nó ăn trứng gà,  lên trời . Nhìn xem bây giờ là mấy giờ,  gì  cô gái nào giống như nó ỷ   dậy?”
 
Tạ Tam : “Em  mới đến, ở  quen, để em  ngủ thêm một lúc.”