Thẩm Yến cũng cho rằng như , giọng   kiên nhẫn: “Vừa  nhiều  trong ruộng như , em nhất định  gọi  , để  khác  thấy  chúng  thế nào!”
Trình Nặc Nặc buồn bã : “A Yến, từ lúc chuyển ký túc xá đến giờ,  vẫn luôn tránh em. Có    cần em nữa? Hay là… Anh còn đang giận em?”
Thẩm Yến im lặng một lúc, : “Em đừng nghĩ nhiều như . Gia đình em mới dọn đến đối với em thế nào?”
“A Yến, hôm đó   em cố ý. Hôm đó em thật sự đau lòng mới    thương.” Trình Nặc Nặc  để ý câu hỏi của Thẩm Yến, giọng  buồn bã giải thích: “Em vẫn luôn hối hận,  vết thương  mặt , em còn đau lòng hơn việc   thương…”
“Nặc Nặc.” Giọng  của Thẩm Yến  d.a.o động, mâu thuẫn : “Anh cảm thấy em  đổi  nhiều.”
“Anh cảm thấy em biến dạng ?” Giọng  Trình Nặc Nặc bỗng nhiên kích động.
“Không .” Thẩm Yến vội : “Là tính tình của em. Trước  em dịu dàng hiền lành nhất, nhưng bây giờ… Nặc Nặc em đừng như !”
Thanh âm quần áo ma sát, lúc Thẩm Yến mở miệng, giọng  thở gấp, hòa hoãn  nhiều: “Em đừng như … Anh  em  rõ ràng …”
“A Yến, em  là  của .” Giọng  của Trình Nặc Nặc mềm mại chảy  nước kết hợp với thanh âm thô ráp vô cùng  hài hòa : « Chúng … »
Két một tiếng, nhánh cây  chân  giẫm gãy, thanh âm trong rừng cây vô cùng chói tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-221.html.]
« Ai ? » Một đôi dã uyên ương  dọa, lập tức tách . Thẩm Yến cố nén bối rối, quát lớn : « Ra đây ! »
Trình Dao Dao do dự một chút, Thẩm Yến  chạy , liếc mắt thấy Trình Dao Dao   tàng cây. Cô mặc áo màu hồng, da trắng môi đỏ, dịu dàng   tàng cây, ánh sáng chiếu  tóc cô, giống như đồ sứ trơn bóng.
Thần sắc tức giận  mặt Thẩm Yến lập tức biến thành bối rối, cà lăm  : « Dao Dao ? Cô… Sao cô ở đây ? »
« Chị ?! » Trình Nặc Nặc cũng chạy tới, mặt tràn đầy hoảng hốt  cô.
Trình Dao Dao giấu hộp xác ve ở  lưng, nhướn mày ghét bỏ  bọn họ: “Vì    thể ở đây?”
« Chị, chị…Chị  hết  ? » Trình Nặc Nặc giống như  .
Trình Dao Dao đảo qua mặt Trình Nặc Nặc, sững sờ. Gương mặt vốn trắng muốt của Trình Nặc Nặc giống như  phơi khô , mặc dù vẫn trắng, nhưng dùng mắt thường vẫn  thể thấy ố vàng thô ráp, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.
Trình Nặc Nặc hiểu rõ sự biến hóa  gương mặt của , hiện tại vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của  khác, một chút kinh ngạc của Trình Dao Dao giống như roi quất  lòng tự ái của cô.
Sắc mặt Thẩm Yến cũng khó xử  cô.
Đặc biệt là khi  thấy Trình Dao Dao  đối diện Trình Nặc Nặc, một  như minh châu rực rỡ, một    khô héo nhỏ gầy, cảm giác mơ hồ như bỏ lỡ cái gì  Thẩm Yến bực bội.
Trình Nặc Nặc suýt nữa  duy trì  vẻ mặt vô tội,  với Trình Dao Dao : « Chị Dao Dao, đây là  của em,  liên quan đến A Yến, van xin chị đừng  cho  khác . »
«   rảnh rỗi như cô. » Trình Dao Dao lạnh lùng .