Trình Dao Dao sớm  , phiền chán đến cực điểm. Cô vốn cho rằng Lâm Gia Kỳ cũng  như , lông mày dựng lên,   Lâm Gia Kỳ hỏi: “Ở đấy quen thuộc ?”
“… Rất .” Trình Dao Dao cố gắng đè nén tức giận  khuông mặt nhỏ nhắn, cảm giác đối với Lâm Gia Kỳ  hơn nhiều: “Người Tạ gia đối với   ,  ở  quen.”
“Vậy là  .” Lâm Gia Kỳ nắm chặt bàn tay,  khỏi nghĩ đến lời Lâm Gia Tuấn  lúc  huyện  .
Lâm Gia Tuấn miêu tả cho   thanh niên trí thức đến từ thành phố xinh  cỡ nào, để    xong trong lòng lập tức giống như mèo cào ngứa ngứa. Lâm Gia Tuấn nhờ   với bố , để Trình Dao Dao  nhà  ở.
Lâm Gia Kỳ vẫn  về phía bố , con gái xinh , dễ gây tai họa, để một nữ thanh niên trí thức  ở nhà  là phiền toái lớn.
Bây giờ  bóng dáng dịu dàng ở  mặt ,  chuyện với , trong lòng Lâm Gia Kỳ  hiểu  sinh  một ý niệm: Nếu như cô   nhà  ở,  cũng sẽ đối với cô     .
Hai  một  một    khỏi đường nhỏ,  mắt rộng mở. Bên bờ sông mấy đứa trẻ đang nhảy lên nhảy xuống chơi trò chiến tranh,   thấy Trình Dao Dao, nhao nhao vứt vũ khí trong tay lao đến: “Chị Dao Dao!”
“Chị Dao Dao, hôm nay chị  thanh mai khô ăn ngon lắm! Chúng em còn  hái tiếp!”
“, em còn  bao giờ ăn thanh mai khô ngon như  ! Còn  ve sâu xào!”
“Chị, chị  em lấy mía nhỏ cho chị ăn nè!”
Trình Dao Dao  một đám nhỏ vây kín  kẽ hở,  nhịn  bật . Đôi mắt hoa đào cong cong, xán lạn như hoa hồng.
Lâm Gia Kỳ bóp còi xe đạp kêu vang, lúc  bọn nhỏ mới  đầu trông thấy , lập tức đàng hoàng hơn, nhao nhao chào hỏi : “Chú Gia Kỳ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-230.html.]
Lâm Vi Dân chạy vèo tới, ôm lấy đôi chân dài của Lâm Gia Kỳ: “Chú hai! Chú hai! Chú đạp xe   ? Có    huyện ? Cho cháu  với oa!”
Lâm Gia Kỳ sờ đầu nó, : “Đừng nghịch ngợm, trở về mang cho cháu bánh ngọt sơn tra.”
“Cháu   với chú!” Lâm Vi Dân ôm  buông tay: “Chú út đều  cho cháu !”
Lâm Gia Kỳ  chút bất đắc dĩ với đứa cháu lớn , đẩy đầu của nó: “Nghe lời.”
“Lâm Vi Dân.” Trình Dao Dao gọi một tiếng, đôi môi đỏ như hoa hồng cong xuống: “Không  em  giúp chị lấy cỏ heo ? Em  , bọn chị  đấy?”
“Không ! Em giúp chị  việc mà!” Lâm Vi Dân lập tức quên chuyện  huyện, chạy tới bên  Trình Dao Dao ân cần : “Hôm nay em lấy một đống cỏ heo lớn!”
Lâm Gia Kỳ: “…”
Lâm Gia Kỳ đưa bình nước ấm cho Trình Dao Dao, mắt  thèm  cháu trai lớn của , : “  đây.”
Trình Dao Dao vẫy tay: “Tạm biệt.”
Lâm Gia Kỳ  đầu xe, đạp xe  về phía .
Bên  bờ ruộng ở cửa thôn, Lâm Gia Tuấn đợi vã mồ hôi, thấy    xe đạp tới, phàn nàn : “Anh hai,    lâu thế mới đến? Em sắp  mặt trời phơi c.h.ế.t .”
“Dông dài.” Lâm Gia Kỳ chống chân xuống: “Lên xe.”