Lâm Gia Tuấn   xe, hai  em  xa.
Bên  bờ sông, Thiết Đản nhỏ lôi kéo tay Trình Dao Dao hỏi: “Chị Dao Dao, trong bình  là gì ?”
Trình Dao Dao thần bí  : “Chị mang đồ uống ngon cho các em! Các em rửa tay ?”
“Em rửa bây giờ đây!” Bọn nhỏ lập tức giải tán, chạy đến rìa sông rửa sạch tay, lúc  mới chạy về bên  Trình Dao Dao.
Mọi   vây quanh  bóng cây, cô mở nắp bình, bên trong lập tức bay  mùi thơm mát lạnh. Lấy cái chén để bên cạnh miệng bình, chậm rãi đổ nước đỏ tươi .
“Sao  là màu đỏ? Đây là cái gì ? » Cẩu Đản hiếu kỳ .
Điều kiện Lâm Vi Dân ,  thấy qua việc đời, vô cùng tự tin  : « Đần, đây nhất định là nước đá ! »
Nước bọt Thiết Đản chảy xuống, ngậm ngón tay  : « Nước đá, Thiết Đản  uống nước đá ! »
Mắt Minh Minh cũng sáng lấp lánh,  còn  uống nước đá bao giờ . Mùa hè nóng nhất,  bán kém sẽ đẩy xe đến sân phơi gạo bên cạnh bán kem và nước đá.
Nước đá chỉ cần 2 phân tiền  thể uống một chén, thả đường hóa học, bốc lên khí lạnh màu trắng, uống xong cả  run rẩy, vô cùng sảng khoái, nhưng Minh Minh   uống một  nào.
Trình Dao Dao  tủm tỉm : “Mang chén tới đây, ai cũng  phần,  xếp hàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-231.html.]
Mỗi đứa bé đều tự mang chén nhỏ của  hoặc là bình nước,   lời  xếp hàng, mỗi  một chén.
Nước đá trong chén tản  khí lạnh mát mẻ,  miệng chén phủ lên giọt nước li ti, nước đỏ chói còn  hơn nước đá ở trong huyện.
Đưa lên ngửi một chút, chua chua ngọt ngọt, bên trong miệng lập tức tiết  nước bọt. Cẩu Đản  chờ kịp uống một ngụm, chua ngọt mát lạnh, chui  bụng, lạnh  cả  run rẩy,   nóng bức tiêu tan !
« Ngon quá ! Uống ngon hơn nước đá ! »
Minh Minh uống từng ngụm nhỏ trân quý,  : « Là nước thanh mai  ? »
« Thông minh ! » Trình Dao Dao khích lệ sờ đầu nó.
Nước thanh mai để trong giếng một ngày, buốt lạnh, mùi vị nồng đậm thoải mái, uống   bao. Bên trong chính là nước thanh mai tự nhiên và đường trắng, loại đường hóa học pha nước đá   thể so sánh . Bọn nhỏ   chuyện, uống nước thanh mai trân quý.
Thiết Đản còn nhỏ tuổi, uống xong nước thanh mai của  cũng  la hét  uống tiếp, liếʍ láp trông mong  Cẩu Đản uống. Cẩu Đản chú ý tới ánh mắt của em trai, nhịn đau đổ nửa chén nước thanh mai còn   chén nó : « Cho ! »
« Cảm ơn  ! » Thiết Đản cao hứng nâng chén lên, ngửa đầu uống ừng ực.
Trình Dao Dao suýt nữa   tiếng, lung lay bình nước, bên trong còn thừa một chút, rót  trong chén Cẩu Đản: “Uống ngon ? Uống ngon   chị mang cho các em. Nước thanh mai quá lạnh,  thể uống nhiều. »
« Cảm ơn chị Dao Dao ! » Mặt Cẩu Đản hớn hở.
Hôm nay bọn nhỏ mừng rỡ như  ăn Tết, buổi sáng ăn thanh mai khô và ve sầu xào, bây giờ   uống nước thanh mai, còn   lòng chỗ nào.