Trương Hiểu Phong còn : “Xem   thể  tin đồn,  thấy tận mắt mới là thật. Người Tạ gia đối  với Dao Dao như , khẳng định   là   gì đó.”
Hàn Nhân chần chờ : “ bọn họ là địa chủ, chẳng nhẽ tổ chức còn xử oan bọn họ ?”
Trương Hiểu Phong lập tức nghẹn lời. Trình Dao Dao vội vàng dừng : “Chuyện   đen chính là trắng,  thứ đều  tính hai mặt. Không  chuyện  nữa, hai  định  huyện mua gì?”
Đề tài lập tức  chuyển hướng.
Xe lung la lung lay đến huyện. Bây giờ còn sớm, quán cơm quốc doanh bày l*иg hấp lớn  cửa, mở nắp   nóng bốc lên bừng bừng, bánh bao và bánh tiêu rán thơm ngon hấp dẫn     .
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong sờ tiền để dành  trong túi, đều  đến bàn nhỏ  cửa quán cơm. Trình Dao Dao mua hai cái bánh tiêu, hai cái bánh bao và 1 cái bánh màn thầu, để nhân viên mậu dịch gói .
Trình Dao Dao  với hai cô: “  đưa đồ cho Tạ Tam , hai  ăn . »
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong : “Đừng, chờ ăn xong chúng   chung với cô. »
« Không cần ! » Trình Dao Dao khoát tay, chỉ  đường nhân dân cách đó  xa: “Ở ngay bên cạnh trụ trở nhà máy lớn ,  sẽ   lạc. »
Trình Dao Dao  xong, cầm theo một túi đồ   đầu   thẳng, bóng lưng  hiện  khí thế hung hăng.
Tư thế    giống  đưa đồ, giống như  hỏi tội thì đúng hơn.
Bên trong trụ sở xưởng máy móc,  bãi tập rộng lớn  ba cái máy keo đỗ ở đấy. Một đám  trẻ tuổi  chạy xong, đang rửa mặt lau mồ hôi bên cạnh vòi nước ở bãi tập. Một thanh niên  trai cao lớn vẫn  bên cạnh máy kéo, mồ hôi nhấp nhô  cơ bắp, cầm vải rách cẩn thận lau máy kéo, tư thế giống như dịu dàng với  yêu.
Bác bảo vệ bỗng nhiên kêu lên : « Tạ Chiêu,  con gái tìm cháu ! »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-234.html.]
Tạ Tam dừng ,  đầu.
Một đám thanh niên độc  trẻ tuôi  thấy hai chữ « Con gái », lỗ tai lập tức dựng lên, nháy mắt  hiệu  : « Anh Tạ, cô gái   tới tìm  ! »
Lông mày Tạ Tam nhăn lên : « Nói cháu  ở đây ! »
Bác bảo vệ  : « Không   lúc đầu, dáng vẻ cô gái … Dáng vẻ   xinh  bình thường  ! »
Những  trẻ tuổi  lập tức đánh trống reo hò : « Còn  thể xinh hơn cô gái lúc  ? Giá trị của  Tạ   đó. Anh Tạ,     gặp  ? »
Còn   xong, Tạ Tam  vứt vải rách ,   chạy như bay  cửa.
Ttrước cổng xưởng máy móc trồng hai cây cổ thụ lớn, lúc  cánh lá um tùm, hoa màu tím rơi xuống rì rào. Thân ảnh mặc váy màu vàng nhạt  đai lưng  bên trong bóng cây, ánh sáng sặc sỡ nhảy nhót bên  mái tóc và váy của cô.
Trình Dao Dao  đầu, bên chân để cái giỏ  đan cho cô,  gương mặt lạnh lùng tránh xa nghìn mét. Chưa quen cô sẽ  gương mặt lạnh lùng  dọa chùn bước, chỉ  Tạ Tam mới , nụ  của cô  bao nhiêu ngọt ngào.
Tạ Tam chạy thẳng một đường, đến  mặt Trình Dao Dao, bước chân chậm , kiếm chế  cô : « Dao Dao. »
Trình Dao Dao bỗng nhiên lùi về  hai bước, đôi mắt mềm mại  , cảm xúc phức tạp, giống như cảnh giác  giống như ghét bỏ.
Tạ Tam thở phì phò lau mồ hôi  trán. Hắn cúi đầu  dầu máy dính đầy  , sáng sớm tập luyện xong cũng  kịp rửa, trách   cô ghét bỏ.
Rõ ràng mấy ngày  gặp , lúc  gặp  Trình Dao Dao, trái tim  mừng rỡ đánh trống reo hò. Trong đôi mắt đen nhánh của Tạ Tam hiện lên sự sung sướиɠ,  kêu một tiếng : « Dao Dao,  em  đến đây ? »
« Bà nội bảo em mang đồ cho . » Trình Dao Dao lấy một túi đồ trong giỏ : « Đây là dầu gà tung, còn  một bình rau ngâm, đây là bánh mì nướng,  thể để một tuần. »