Trình Dao Dao  đưa cho  túi bánh bao nóng hổi: “Cái  cũng cho . »
Tạ Tam lau tay  vạt áo, nhận đồ,  : « Em mua cho  ? »
« Hừ ! » Trình Dao Dao  mặt , : “ Vậy em  đây.”
« Chờ một chút ! » Tạ Tam  chằm chằm đôi môi đỏ như hoa hồng,  hiểu gì: “Sao   vui ?”
Trình Dao Dao liếc xéo , ánh mặt rối loạn, gương mặt đỏ lên. Anh còn  mặt mũi mà hỏi!
Tạ Tam  ánh mắt  nũng liếc đến rối loạn, càng  hiểu, : “Bà nội  em? Hay  việc nhiều quá mệt mỏi?”
Môi Trình Dao Dao giật giật, tức giận cắn môi. Trên đường tới khí thế hùng hổ, ở trong lòng tập luyện  nhiều ,  mở miệng mắng Tạ Tam    đất.  chờ  thấy , lơi    chặn ở cổ họng.
Hơn nữa nơi    chỗ  chuyện,  đến  , bác bảo vệ còn  cạnh cửa sắt xem kịch, mắt sáng như đuốc  chằm chằm cô và Tạ Tam. Còn …
Một bên cửa sắt   từ lúc nào chen lấn một đống thanh niên trẻ tuổi buôn dưa, ai cũng  toe toét, duỗi thẳng cổ  bên .
Tạ Tam cũng chú ý tới, nhíu mày che Trình Dao Dao ở  lưng : “Không cần để ý bọn họ.”
Tạ Tam che chở Trình Dao Dao như ,  cho đám  càng tò mò,  đẩy em đẩy chen lấn   rõ mặt Trình Dao Dao. Tạ Tam lạnh lùng trừng bọn họ.
Tạ Tam ở trong lòng bọn họ   tiếng , bọn họ vội vàng rụt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-235.html.]
Hết   đến  khác Trình Dao Dao tò mò thò đầu từ  lưng Tạ Tam , lộ  khuôn mặt nhỏ xinh .
Thanh âm hít khí lạnh đồng thời vang lên. Đám thanh niên   còn xô đẩy ồn ào  đùa cợt nhả, giống như  điểm huyệt, mắt choáng váng,  chằm chằm  lưng Tạ Tam.
Tạ Tam  đầu, quả nhiên thấy Trình Dao Dao   lời thò đầu . Lửa giận lập tức bùng lên,  giữ Trình Dao Dao ở phía  lưng , trầm giọng : “Lại  ngoan!”
Trình Dao Dao đột nhiên  kịp chuẩn , ngửa đầu sững sờ  , khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bộ dáng  dọa.
Tạ Tam thầm nghĩ  , tiếng  chậm  vuốt lông: “Em  , 12 giờ trưa   nghỉ, dẫn em  quán cơm ăn cơm.”
“Anh  hung dữ với em…” Trình Dao Dao mở miệng mang theo tiếng  nức nở, tức giận .
Tạ Tam vội : “Không .”
“Anh !” Trình Dao Dao  đầu rời .
Tạ Tam bất chấp tất cả, vội để đồ xuống đất, đuổi theo mấy bước: “Em Dao Dao.”
“Ai là em ! Em  ở nhà đó!” Nước mắt Trình Dao Dao xoay một vòng trong hốc mắt, quật cường  chịu rơi xuống.
Tạ Tam  chịu  nhất là bộ dáng nũng nịu  của cô, hận  thể ôm   lòng yêu thương, nhưng  bao  cũng  thể  gì. Chỉ  thể  như cọc gỗ  vành mắt đỏ  của cô, thấp giọng kêu một : “Em Dao Dao.”
Giọng  Tạ Tam mang theo cảm xúc cưng chiều khó  nên lời, đầu óc Trình Dao Dao nóng lên, thốt : “Đêm hôm đó,  sờ em ?”