“Mấy ngày nay cũng tìm !” Trình Dao Dao đột nhiên đầu , trong mắt b.ắ.n lửa giận hừng hực.
Tạ Tam chảy mồ hôi.
Cách đó xa truyền đến thanh âm bán kem, bắt lấy cây cỏ cứu mạng: “Em Dao Dao, mua kem cho em nhé.”
Trình Dao Dao khẽ cắn môi, hung dữ : “Em ăn hai cái! Vị khoai môn và đường trắng!”
Lúc cô mua hết kem ở sạp hàng, Tạ Tam cũng hai lời, lập tức chạy mua. Một lát cầm kem về, một cây kem ly vị khoai môn, một cây kem đường trắng, hai cây kem bốc lên khói trắng, tan .
Mồ hôi Tạ Tam nhấp nhô, cơ bắp màu lúa mì phát sáng.
Trình Dao Dao bỏ lớp giấy cây kem ly, lộ kem khoai môn màu tím nhạt. Thực sự lạnh, lấy que gỗ nhỏ múc một miếng cho miệng, mùi khoai môn nồng đậm tan trong lưỡi, bơ nhẵn mịn, càng ngon hơn đời nhiều.
Một tay Tạ Tam cầm kem ly, một tay cầm kem đường trắng, thấy tức giận giữa hai lông mày của cô nhạt dần, thấp giọng : “Về cho cô gọi Tạ Tam, chỉ để em gọi.”
“Em mới thèm!” Trình Dao Dao tức giận, khuôn mặt nhỏ nhíu , giống mèo con bảo vệ đồ ăn: “Bị cô gọi , em gọi nữa!”
“…” Thật sự là tai bay vạ gió, Tạ Tam đôi môi đào của cô, lạnh cóng đỏ bừng: “Vậy ?”
Trình Dao Dao ngậm que gỗ nghĩ nghĩ: “Về em gọi là Tạ Chiêu. Tạ Chiêu!”
“Được.” Trong lòng Tạ Tam rung động, dịu dàng lên tiếng.
Trình Dao Dao ngoẹo đầu, thử thăm dò gọi: “Tạ Chiêu.”
Tiếng của cô vô cùng êm tai, khẩu âm phổ thông mềm mại, răng môi va chạm, tên của : “Tạ Chiêu.”
Trình Dao Dao gọi lưu loát: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu, Tạ Chiêu.”
Tạ Tam nghiêm túc trả lời từng tiếng: “Anh đây.”
Nụ môi Trình Dao Dao chứa mật, rốt cục nở nụ ngọt ngào: “Tạ Chiêu, về em gọi như .”
Tạ Tam, , Tạ Chiêu nghĩ nghĩ, : “Không gọi ?”
“Tạ Chiêu ca ca? Nghĩ lắm.” Trình Dao Dao hừ một tiếng: “Em ăn một miếng kem đường trắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-255.html.]
Tạ Tam xé lớp giấy dầu bên giúp cô, kem đường tan chảy chút, trôi xuống tay của .
Trình Dao Dao chạm lên, mυ"ŧ kem đường chảy tay Tạ Chiêu. Ngọt ngào, lạnh. Đầu năm nay kem đường cho đường hóa học, là đường trắng, mặc dù ngọt như đường hóa học, nhưng ngọt nhàn nhạt càng giải khát.
“Kem ăn ngon hơn kem ly.” Trình Dao Dao lấy kem đường trắng, mυ"ŧ ăn, hào phóng : “Cho kem ly.”
Môi đỏ như hoa hồng ngậm kem đường, mυ"ŧ một miếng một miếng, miệng cô nho nhỏ, ngậm kem nửa ngày cũng ăn bao nhiêu.
Mắt Tạ Tam rơi đôi môi đỏ, hầu kết khó khăn nuốt xuống, chảy bỏng như lửa.
Hắn ăn hết nửa cây kem ly tan chảy, hương vị khoai môn ngọt đậm, Tạ Tam nếm chính xác mùi hương hoa hồng.
Kem lạnh trong bụng, đốt lên một mồi lửa nóng khác.
Trình Dao Dao ăn xong kem đường, thấy Tạ Tam đầy mồ hôi, bộ dáng còn nóng hơn đó, kỳ quái : “Sao nóng ? Cho khăn tay.”
Cô lấy khăn tay nhỏ , lau mồ hôi trán Tạ Tam. Dương khí nồng đậm đập mặt, lá sen run lên, Trình Dao Dao khó khăn cắn môi nhịn cảm xúc chạm lên.
Cũng may Tạ Tam chú ý tới, nhận khăn tay tự lau: “Bẩn .”
“Sợ cái gì, khăn tay lấy dùng mà.” Trình Dao Dao chằm chằm mồ hôi lau của , đoạt khăn tay nhỏ cẩn thận gấp , coi như bảo bối nhét trong túi.
Động tác của Trình Dao Dao càng Tạ Chiêu khô nóng. Hắn chằm chằm nửa ngày, mới phun một câu: “Thời gian còn sớm nữa, về .”
“A?” Mắt Trình Dao Dao đồng hồ, thế mà gần 2 giờ . Cô buồn buồn : “Nhanh . Em cũng tìm mấy Hàn Nhân, nếu các cô sẽ lo lắng.”
Tạ Chiêu gật gật đầu, kỹ Trình Dao Dao, môi giật giật, vẫn hỏi câu : “Em tham gia đoàn văn công ?”
“A, cái .” Trình Dao Dao nở nụ mang theo 3 phần giảo hoạt: “Em .”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Chiêu, cô trừng mắt : “Ai bảo cái cô Ngô Man chán ghét. Em cố ý hù dọa cô , danh ngạch chỉ 3 cái, cô nghĩ rằng em chiếm một cái, hù c.h.ế.t cô .”
Trong lòng Tạ Chiêu buông lỏng, cảm thấy hổ vì tâm tư riêng của , : “Đoàn văn công là cơ hội , em…”
Trình Dao Dao kỳ quái : “Anh em ?”
Tác giả lời :
Anh Tạ Tam từ bây giờ đại danh á!