Trình Dao Dao mới ăn kem đường xong, giọng  mang theo vị ngọt mát lạnh, trong mắt kinh ngạc: “Anh  em  ?”
Lòng bàn tay Tạ Chiêu chảy mồ hôi, lời  lăn mấy vòng  đầu lưỡi, cuối cùng   lưu loát: “Đoàn văn công là nơi , em…”
Trình Dao Dao lấy phiếu báo danh trong túi , lung lay  mặt Tạ Chiêu: “Tốt,  em  báo danh luôn. Đãi ngộ đoàn văn công , còn phân ký túc xá. Hôm nay em báo danh, ngày mai  thể .”
“Nhanh như ?” Tạ Chiêu vội nâng mắt,  kịp che giấu nỗi buồn  nỡ xa cô,  Trình Dao Dao  vặn thấy: “Không   … Không  em  ?”
Gương mặt Tạ Chiêu từ  đến nay luôn bất động, lúc  cơ bắp căng cứng, bộ dáng  một đằng nghĩ một nẻo rơi  mắt Trình Dao Dao, cô thấy mới mẻ thú vị. Cô nghiêm túc  bừa: “Lâm Gia Kỳ   lý, đãi ngộ đoàn văn công , còn  thể giúp em  hộ khẩu trong huyện. Không    em báo danh ?”
 
Không,   ! Tạ Chiêu hận  thể gào thét, yết hầu như  một bàn tay vô hình bóp lấy   cách nào  .
Trình Dao Dao dịu dàng   mặt , xinh  rực rỡ, hai chân thon dài, còn  chỗ nào thích hợp với cô hơn đoàn văn công? Khuôn mặt xinh  , thật sự bảo cô ở nông thôn qua loa cả đời?
Trình Dao Dao chờ một lúc, khuôn mặt nhỏ căng thẳng: “Em !”
Cô hầm hừ nhấc chân , ngẩng đầu   mấy bước, chân đột nhiên uy: “Ai u!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-256-sua-giay-1.html.]
Thân thể cô ngiêng về  ngã xuống, phía   hai bàn tay vững vàng đỡ cô,  để cô ngã xuống.
Trái tim Trình Dao Dao nhảy bùm bùm, vịn tay Tạ Chiêu  thẳng,  tức giận  mất mặt, cúi đầu , kêu lên: “Giày của em!”
Trên chân Trình Dao Dao  một đôi giày xăng đan bằng da buộc dây trắng, nổi bật lên mắt cá chân xinh xắn, mu bàn chân trắng như tuyết. Lúc  chỗ dây giày xăng đan ở mắt cá chân  đứt , chính nó là thủ phạm hại Trình Dao Dao ngã.
 
Trình Dao Dao tức giận cắn răng. Khẳng định lúc sáng Ngô Man đẩy cô một phát,  dây quai kéo hỏng,  ròi  nổi khùng một trận, dây xăng đan  đứt mới lạ.
Tạ Chiêu nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng mắt cá chân và mũi chân của Trình Dao Dao : “Động một chút,  trật chân ?”
Trình Dao Dao thử giật giật chân: “Không đau,  trật.  giày của em…”
Tạ Chiêu : “Gần đây   cửa hàng sửa giày. Có thể cố gắng   ?”
Trình Dao Dao  nhấc chân lên, giày treo lên mũi chân cô, vết rách lớn  xí: “Không ! Xấu như !”
Tạ Chiêu thấy thế, : “Anh  cung tiêu xã mua một đôi giày vải cho em.”
“Em    giày vải !” Giày da ở cung tiêu xã  cần phiếu giày,  cần phiếu  giày vải, phần lớn là màu nâu đậm và màu đen,  vướng chân  quê mùa. Hơn nữa hôm nay Trình Dao Dao mặc một chiếc váy nhỏ, phối với giày vải, hình dáng  ?